Dương Tử Nghiệp nhìn Tần Ninh, khom người thi lễ nói.
“Tốt lắm... tốt lắm...”, Tần Ninh nhìn Dương Tử Nghiệp, cười nói: “Ngươi đến Hạ Tam Thiên đầu tiên, sau này Phong Vân và Phong Thiên cũng đến Hạ Tam Thiên, có thể đoàn tụ với nhau rồi”.
Dương Tử Nghiệp cười nói: “Cảm ơn sư công ạ”.
“Đại lục Vạn Thiên đã tiêu diệt sạch Ma tộc, những năm này cũng không thấy tung tích của chúng nữa, nhưng mọi người vẫn rất cẩn thận”.
“Có Thanh Ninh Các và Thái Hư tông dẫn đầu, mọi người đều rất phòng bị Ma tộc, một khi có manh mối thì chắc chắn sẽ không bỏ qua”.
“Tần gia ở Bắc Lan phát triển ổn định, tông chủ Tần Hải lãnh đạo Thái Hư tông phát triển nhanh chóng, Tần bá phụ cũng có hỏi thăm, mong sư công có thời gian thì về thăm bọn họ”.
Dương Tử Nghiệp lúc này kể lại tình hình của đại lục Vạn Thiên cho Tần Ninh nghe.
“Nhóc con, nói cái gì thế hả, phi thăng đã khó, quay về càng khó. Con đường tu hành luôn là vậy, tiến lên thì khó mà quay đầu thì còn khó hơn”.
Dương Thanh Vân cười mắng.
Dương Tử Nghiệp cũng chỉ ngại ngùng cười.
Cha bây giờ nhìn còn trẻ tuổi hơn cả con trai, khiến hắn ta thấy hơi lạ lẫm.
“Thấy các ngươi đều bình yên vô sự là ta mừng rồi, Thanh Minh đứng vững ở thánh vực Thiên Hồng, sau này võ giả từ đại lục Vạn Thiên phi thăng lên sẽ đều được Thanh Minh che chở, nói không chừng còn có thể gặp mặt lần nữa”.
Tần Ninh cười nói: “Lâu lắm mới gặp, đừng căng thẳng, cứ thả lỏng đi”.
“Vâng!”
Không cần Tần Ninh phải nói, Ôn Hiến Chi cũng đã kéo đám đồ đệ mình ra một góc.
Nhóm Tề Phi Vân, U Hồn Thiên cũng lần lượt chào hỏi Tần Ninh.
Hơn tám trăm năm trước, Tần Ninh mất tích tại thánh vực Thiên Hồng.
Nay gặp lại lần nữa, Tần Ninh đã oanh động cả thập đại thánh vực của Hạ Tam Thiên.
Mặc dù bọn họ đã sớm biết Tần Ninh là Ngự Thiên Thánh Tôn chuyển thế trở về.
Nhưng không thể nào ngờ rằng Tần Ninh cũng lại là Cuồng Võ Thiên Đế và Thanh Vân Kiếm Đế chuyển thế.
Nếu không được kiểm chứng thì đánh chết họ cũng không dám tin.
Mặt khác, Ôn Hiến Chi nhìn đám Hạo Thiên, Y Linh Chỉ, hài lòng nói: “Không tệ nha, mấy trăm năm qua các ngươi cũng đã đến cảnh giới Thánh Tôn rồi, không bằng Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi hay Thạch Cảm Đương nhưng cũng không làm sư tôn ta mất mặt".