Thời Thanh Trúc nghe vậy, lập tức bối rối nhìn Tần Ninh, vội nói: “Ta... Ta không biết những chuyện này...”
Trong lúc này, chủ thượng Thanh Tiêu Thiên cao cao tại thượng bỗng nhiên hoảng loạn như cô nhóc trộm kẹo bị phát hiện.
Tần Ninh nhìn về phía Thời Thanh Trúc, cũng cười nói: "Ta biết, cô không biết, nếu cô biết, sẽ không ngồi đó không quan tâm".
"Tư Nguyên ấy à, tính cách như vậy đó, không muốn gây phiền phức cho người ta..."
Thời Thanh Trúc nghe vậy, khẽ thở phào, vẫn nói: "Nhưng mà, cũng do ta giám thị không tận lực, thân là chủ nhân, lại không nhìn rõ mọi việc, mới để xảy ra chuyện như thế".
"Ta đã không chiếu cố bằng hữu của chàng cũng là lỗi của ta".
"Chủ thượng. . ."
"Chủ thượng. . ."
Nghe Thời Thanh Trúc nói thế, Lăng Thi Mạn và Phi Vân Phi đều lên tiếng, có chút bất mãn.
Những năm gần đây, chủ thượng đã chiếu cố đủ nhiều Thanh phủ của thành Thanh Uyên rồi, nhưng bây giờ nhìn thấy Tần Ninh, nàng vẫn phải giải thích.
Nàng hèn mọn như vậy, khiến hai người họ thấy không nỡ.
"Là lỗi của ta!"
Thời Thanh Trúc cười nói: "Ta sẽ bù đắp".
Nàng bước từng bước ra ngoài, thân ảnh hạ xuống.
"Thanh Tử Thu".
Thời Thanh Trúc trực tiếp mở miệng.
"Chủ thượng. . .", Thanh Tử Thu vội vàng nói: "Thuộc hạ bị oan, chủ thượng không thể nghe lời một phía được".
"Giao thuốc giải ra đây!"
Thời Thanh Trúc nói thẳng.
Lúc này nàng giống như một thánh nữ tao nhã, vẻ mặt nghiêm nghị.
"Chủ thượng!"
Thanh Tử Thu tỏ vẻ ngạc nhiên.
"Giao thuốc giải ra, Thanh gia của ngươi còn được đảm bảo!"
Thời Thanh Trúc nói tiếp: "Ta không muốn nhắc lại lần nữa".