Đứng trên thân Phệ Thiên Giảo sau khi hóa thân, Tần Ninh nhìn hào hoa phong nhã, vô cùng thư sinh, nhưng phối hợp với thân hình của Phệ Thiên Giảo thì lại cảm thấy rất sắc bén.
“Tại hạ là thập trưởng lão Hồng Miện của Thanh Tiêu Thiên!”
Hai người lần lượt chắp tay, khách khí nói với Tần Ninh.
Tần Ninh cũng không hề mở miệng đáp lại mà chỉ đứng yên trên người Phệ Thiên Giảo.
Bọn họ cũng không thấy lúng túng.
Đây dù sao cũng là tam đế chuyển thế - Ngự Thiên Thánh Tôn, Cuồng Võ Thiên Đế và Thanh Vân Kiếm Đế.
Hiện nay, Võ Môn và Nhất Kiếm Các ở hai thánh vực Đại Võ cùng Thiên Kiếm đều là thế lực Tần Ninh có thể hô mưa gọi gió.
Thân phận của Tần Ninh còn đó, không để ý bọn họ cũng là chuyện bình thường.
Ôn Hiến Chi nói: “Chúng ta đến lần này là vì chuyện của Thanh gia ở thành Thanh Uyên”.
Thanh gia thành Thanh Uyên?
Có chuyện gì vậy?
Lạc Ninh Ninh khó hiểu nói: “Hai vị hay là chờ chủ thượng về rồi tính tiếp”.
“Ta không chờ được”.
Ôn Hiến Chi nói thẳng: “Thập nhất trưởng lão Thanh Tử Thu của Thanh Tiêu Thiên bức bách Thanh Tư Nguyên theo phe của ông ta, giết chết phu nhân, con cái của Thanh Tư Nguyên, lại còn hạ cổ độc vào người Thanh Tư Nguyên, đúng là điên cuồng vô lối. Thanh Tư Nguyên là bạn của Ôn Hiến Chi ta, hôm nay, ta thay bạn ta đến Thanh Tiêu Thiên đòi lại công bằng, Thanh Tử Thu đâu rồi? Bảo ông ta mau cút ra đây!”
Ôn Hiến Chi tuyệt không đè nén âm thanh mà quát lớn lên.
Nghe vậy, Lạc Ninh Ninh tái mặt.
Ôn Hiến Chi... đang nói gì vậy?
Lúc này, Ôn Hiến Chi nói tiếp: “Mười hai Thiên trưởng lão trong Thanh Tiêu Thiên các ngươi tranh quyền đoạt thế ra sao ta không quan tâm, vì dù gì đây là chuyện của Thanh Tiêu Thiên các ngươi, nhưng bắt nạt lên đầu bạn của ta thì ta buộc phải quản!”
Lạc Ninh Ninh vội vàng nói: “Ôn Hiến Chi, ngươi chớ nói bậy, e là chuyện này có hiểu lầm”.