“Thanh Tiểu Liễu, quả nhiên là ngươi đang ở trong Thanh phủ”.
Tên thanh niên kia bước nhanh tới, hắn ta muốn giữ chặt lấy tay Thanh Tiểu Liễu.
“Cút ngay”.
Diệp Viên Viên nâng Thanh Tiểu Liễu dậy, nhìn thấy Thanh Ứng Nguyên tới gần, nàng hừ lạnh một tiếng, khí thế bùng nổ, đẩy lui Thanh Ứng Nguyên.
“Tên ranh con nhà ngươi là ai?”
Lúc này, Ôn HIến Chi cũng quát to.
“Ta là ai à?”
Thanh Ứng Nguyên cười rồi nói: “Phụ thân của bổn thiếu gia chính là chấp sự của Thanh Tiêu Thiên, ông nội ta chính là thập nhất trưởng lão của Thanh Tiêu Thiên, Thanh Tử Thu, ngươi nói thử xem, ta là ai?”
“Hắn là đệ đệ của Thanh Ứng Triết”.
Thanh Tiểu Liễu nói.
Diệp Viên Viên đỡ Thanh Tiểu Liễu dịch sang một bên.
Vào giờ phút này, Thanh Ứng Nguyên nhìn chằm chằm vào Thanh Tiểu Liễu, sau đó khóe mắt hắn ta nhìn thoáng qua Diệp Viên Viên, chỉ trong nháy mắt, hắn ta đứng bất động tại chỗ, ngỡ ngàng với sắc đẹp của Diệp Viên Viên.
“Nàng đẹp quá…”, Triệu Ứng Nguyên lẩm bẩm: “Mau bắt nàng này đi cùng cho ta, sau đó đi tìm ông già Thanh Tư Nguyên kia, bản thiếu gia còn đang muốn một lời giải thích từ ông ta đây!”
Tần Ninh lúc này ngồi trên ghế chủ tọa, mặc áo choàng, nâng chén trà lên, chậm rãi uống.
Hai tên võ giả cảnh giới Thánh Hoàng bên cạnh Thanh Ứng Nguyên lúc này xông ra, muốn bắt Diệp Viên Viên và Thanh Tiểu Liễu.
Diệp Viên Viên sầm mặt lại, khẽ nắm bàn tay.
Răng rắc...
Tiếng xương gãy vang lên, hai tên kia lập tức quỳ rạp xuống đất, gào lên như heo bị chọc tiết.
“Là một mỹ nữ có cá tính đấy”.
Thanh Ứng Nguyên cười nhạo: “Cô nương, ta khuyên cô nên ngoan ngoãn một chút, nếu không...”
“Nếu không thì sao?”
Lúc này, một thanh âm vang lên từ sau lưng Thanh Ứng Nguyên.
Chỉ thấy Dương Thanh Vân, Thạch Cảm Đương và Vân Sương Nhi xuất hiện ngay phía sau Thanh Ứng Nguyên.
Thanh Ứng Nguyên thay đổi sắc mặt, ba người này có thể đứng sau lưng hắn ta mà không gây nên tiếng động nào, đúng là không đơn giản.
Hắn ta suy nghĩ một lát rồi lập tức ra tay tấn công Dương Thanh Vân.
Nhưng Dương Thanh Vân đã vung quyền ra, đánh vào bụng Thanh Ứng Nguyên.