Phong Thần Châu

Chương 5330: "Ta thật là vô dụng".  




 "Biết là công tử không thích phiền toái, nhưng đám tiểu bối này, vẫn nên gặp công tử".  

 

Thanh Tư Nguyên cười nói: "Công tử hãy đi cùng ta".  

 

Nói xong, Thanh Tư Nguyên lại nhìn về phía những người khác, khoát tay nói: "Được rồi, được rồi, các ngươi đi hết đi".  

 

Sau khi tiến vào phủ, Thanh Tư Nguyên dẫn mấy người Tần Ninh đi tới Đông viện. Giữa một mảnh đình đài lầu các, vườn hoa, núi giả, nhìn kỹ lại, hiển nhiên đã có dấu vết cải tạo, trông   

 

yên tĩnh, yên bình.  

 

"Có tâm đấy...", Tần Ninh nhìn Thanh Tư Nguyên, nói.  

 

Thanh Tư Nguyên lại chắp tay, xấu hổ cười nói: "Năm đó công tử chính là nhân vật lớn, giờ cũng là nhân vật lớn, đời này tiểu nhân có thể gặp lại công tử đã đủ hài lòng rồi, chút chuyện nhỏ này..."  

 

"Công tử nghỉ ngơi trước đi, biết công tử không thích quá náo nhiệt, nên đồ ăn hằng ngày đều có người đưa tới, công tử muốn làm gì thì làm đó, người trên kẻ dưới trong phủ đều đã được thông báo".  

 

Tần Ninh lại gật đầu.  

 

Thanh Tư Nguyên rời đi.  

 

Mọi người vội vã ngồi xuống.  

 

"Tiểu Tư Nguyên vẫn khách khí như vậy. Đồ dùng, vườn hoa đều được chế tạo lại, dựa theo sở thích của sư tôn năm xưa".  

 

Ôn Hiến Chi cười nói.  

 

"Hắn là người như vậy...", Tần Ninh cười, tùy tiện nói: "Được rồi, nói chính sự đi".  

 

Hắn dứt lời, Dương Thanh Vân, Ôn Hiến Chi, Thạch Cảm Đương, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đều ngồi ngay ngắn lại.  

 

"Thành Thanh Uyên này cũng xem như một tòa thành khá lớn trong thánh vực Thanh Tiêu, hẳn là có không ít nơi để dò hỏi tin tức. Mấy người các ngươi, tất cả đều đi ra thám thính tin tức đi".  

 

"Một tin liên quan đến tình hình bên trong Thanh Tiêu Thiên, một tin liên quan đến Diệp Nam Hiên".  

 

"Còn nữa, trước khi Huyền Đạo tới, phải nói cho ta cách liên lạc với thám tử của Nhất Kiếm các ở đây. Các ngươi cũng thử liên lạc, dò hỏi tin tức xem".  

 

"Dạ".  

 

Mấy người cùng nhau tản đi.  

 

Còn lại một mình trong đình viện, Tần Ninh chắp tay đứng ên trước cửa.  

 

Nhưng trong đầu hắn lại suy nghĩ rất nhiều.  

 

Cách nơi này ngoài ba vạn dặm chính là Thanh Tiêu Thiên.  

 

“Thời Thanh Trúc…” Tần Ninh khẽ lẩm bẩm, thở dài một hơi, xoay người đi vào phòng.  

 

Màn đêm buông xuống, mấy người Dương Thanh Vân vẫn chưa quay lại, Tần Ninh cũng không có chuyện gì làm, nên đi ra đình viện, dạo quanh Thanh phủ.  

 

Hắn đi lui tới, không ít người hầu, hộ vệ nhìn thấy hắn đều cung kính hành lễ.  

 

Hắn bị sự khách khí của những người ấy làm cho phiền lòng, dứt khoát dừng chân lại, ngồi xuống một khối đá xanh ngoài bìa rừng.  

 

Đêm ngày càng đen, Tần Ninh không cử động, âm thầm kiểm tra vết thương trên cơ thể mình.  

 

Bốn xung quanh tối mờ, vắng vẻ không một bóng người.  

 

Tần Ninh chuẩn bị đứng dậy rời đi, nhưng lại nghe được tiếng huyên náo trong rừng cây.  

 

Hắn nghe được tiếng nữ nhân khóc sụt sùi và tiếng nam nhân khuyên nhủ.  

 

Cách không quá xa, Tần Ninh do dự một hồi, nhưng vẫn đi về phía rừng cây.  

 

Đi khoảng mười mấy bước,hắn thấy dưới một cây thông, có một đôi nam nữ bốn mắt nhìn nhau.  

 

Nam nhân kia mặc trang phục hộ vệ, vóc người hơi gầy, mặt trắng, biểu cảm đầy lo lắng.  

chapter content