Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi thì không về phòng mà đi đến bên cạnh Ôn Hiến Chi, ngăn hắn ta lại.
Dương Thanh Vân và Thạch Cảm Đương cũng ở lại.
“Ôn Hiến Chi”,
Vân Sương Nhi nói.
“Mời sư nương nói ạ”.
Ôn Hiến Chi cười hì hì.
“Thời Thanh Trúc kia... thật sự đẹp như thế à?”
Ôn Hiến Chi nghe vậy thì hơi sững sờ.
Tuy hắn ta ngay thẳng nhưng không ngu! Nếu nói thật với hai vị sư nương rằng Thời Thanh Trúc thật sự rất đẹp thì chỉ có chờ chết thôi!
Nghĩ đến việc Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi nghĩ xấu cho mình, sau đó thì thầm với sư tôn để làm khó mình... Ôn Hiến Chi run lên, lập tức suy nghĩ.
“Không có đâu ạ”.
Ôn Hiến Chi cười nói: “Người này đúng là rất đẹp, nhưng trong mắt con thì hai vị sư nương mới là tư sắc tuyệt mỹ”.
“Xét về khí chất thì Thời Thanh Trúc chắc chắn bị hai vị sư nương chèn ép”.
Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên đều tỏ vẻ không tin.
Phệ Thiên Giảo lúc này mở miệng nói: “Cô nhóc Thời Thanh Trúc kia nhìn rất xinh đẹp!”
Phệ Thiên Giảo vừa lên tiếng thì Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên đều quay sang nhìn nó.
Đến cả Dương Thanh Vân và Thạch Cảm Đương cũng phải nghiêng đầu sang.
Phệ Thiên Giảo thấy bọn họ nhìn mình thì lẩm bẩm: “Đẹp thật mà, không có điểm nào để chê luôn ấy”.
“Ừm... nói thế này cho dễ hình dung”.
Phệ Thiên Giảo nhìn Diệp Viên Viên: “Ngươi giống như một đóa băng sơn tuyết liên, kiệm lời ít nói nhưng khí chất lạnh lùng cao ngạo, có phong phạm nữ thần, rất hiếm thấy”.
“Còn ngươi”.
Phệ Thiên Giảo nhìn Vân Sương Nhi: “Giống như một đóa hoa bách hợp trong dòng nước xanh thẳm, rất tinh thuần thánh khiết, khiến người ta không dám có suy nghĩ vấy bẩn”.
Được Phệ Thiên Giảo tán dương, hai cô gái đỏ bừng mặt.