Tay cầm đao khẽ phất qua, Tần Ninh thì thầm: “Người bạn già, dựa vào ngươi vậy!”
Tần Ninh nắm chặt mũi đao, khí tức cả người thay đổi.
Dao động khủng bố quanh quẩn thân thể, vô số đao khí giống như ngưng thực, quay quanh cơ thể Tần Ninh.
“Cuồng Quyết!”
“Đao Thuật!”
“Cuồng Võ Tam Thiên Trảm!”
Một đao chém ra, mũi đao khuếch trương.
Đao thứ hai chém ra, càn quét thành từng luồng gió xoáy.
Đao thứ ba chém ra, trước mặt Tần Ninh toàn là mũi đao, tạo thành một mảnh không gian riêng biệt, càn quét bùng nổ.
Thánh Đế áo đen thấy vậy, đột nhiên thay đổi sắc mặt.
Một Thánh Tôn mà ngưng tụ ra được đao khí mạnh mẽ đến mức này.
Nhưng khi hắn ta kinh hãi thì mũi đao kia cũng thình lình xuất hiện biến đổi.
Chỉ thấy trong nháy mắt này, mũi đao ngưng tụ thành một không gian vuông vức, dẫn động vết nứt không gian dao động theo.
Vô số vết nứt không gian cuốn vào trong mũi đao, đánh tới tên Thánh Đế áo đen.
“Chết đi!”
Tần Ninh vung đao chém ra, mũi đao cũng lập tức xông tới.
Tiếng ầm ầm vang lên, khuếch tán ra hàng trăm dặm.
“Thiên thời địa lợi, ta dùng được cái gì thì sẽ dùng cái đó”.
Tần Ninh thu đao, nhìn phía trước.
Khi vô số ánh đao tiêu tán, một bóng người từ mũi đao đi ra.
Võ sĩ đao trong tay hắn ta ảm đạm thất sắc, áo bào vỡ vụn, lộ ra gương mặt tái nhợt.
“Dạ Ma tộc”.
Lúc này, bóng dáng kia nhìn vô cùng chật vật, quanh thân là những vết máu khiến người ta sợ hãi.
Máu tươi khủng bố, gương mặt của tên Thánh Đế này cũng nhuộm đỏ bởi máu, nhìn càng kinh tởm hơn.
“Khốn kiếp...”, tên Thánh Đế áo đen lạnh lùng nói, vẻ mặt phẫn nộ.
Tần Ninh đứng yên tại chỗ, thở hồng hộc.