“Ta ngủ bao lâu rồi?”
“Mặt trời xuống núi rồi đấy…”, Vân Sương Nhi bưng lên một chén trà hầu Tần Ninh uống.
Diệp Viên Viên vui vẻ nói: “Bên ngoài cửa có một đệ tử xinh đẹp đã đợi chàng rất lâu rồi, có gặp không?”
“Đúng thế, đúng thế…”, Vân Sương Nhi cũng nói: “Nói không chừng là sư tôn người ta, muốn nối lại tiền duyên với chàng đấy!”
Nghe lời của hai người, Tần Ninh cười khổ một tiếng nói: “Các nàng đang làm gì vậy? Chọc ta hả?”
“Chúng ta không dám”.
Vân Sương Nhi lắc đầu nói: “Chàng là Tam Đế chuyển thế, à không, Cửu Đế chuyển thế, chúng ta không dám mỉa mai chàng, nói cho cùng, chúng ta còn là tỳ nữ của chàng đấy!”
“Được rồi”.
Tần Ninh xua tay, kéo bàn tay ngọc ngà của hai người, cười nói: “Bớt dùng những lời lẽ này chặn họng ta đi, cho cô ta vào đi!”
Lúc sau, trước ngôi nhà tranh, Tần Ninh ngồi trên bậc thềm, dưới sự hộ tống của Thánh Đế Thanh Tiêu Thiên Lạc Ninh Ninh, Tuyết Linh Nhân đi vào trong sơn cốc.
Cách đó không xa, Phệ Thiên Giảo ngẩng đầu nhìn một cái, không thèm để ý, tiếp tục đánh một giấc.
“Thanh Tiêu Thiên, Tuyết Linh Nhân bái kiến Tần công tử”.
Lúc này Tuyết Linh Nhân vô cùng cung kính.
Đây cũng là điều sư tôn đặc biệt dặn dò trước khi đi.
Đối đãi với Tần Ninh, không thể coi hắn là Tần Ninh hiện tại.
Ngự Thiên Thánh Tôn, Cuồng Võ Thiên Đế, Thanh Vân Kiếm Đế, ba cuộc đời tập trung vào một người, đâu thể là người bình thường?
Các phương như Cửu Tinh Các, U Minh cốc thăm dò giới hạn của Tần Ninh, còn bây giờ, kết quả đã rất rõ ràng.
Hơn nữa, hình như năm đó sư tôn có quan hệ đặc biệt với người này.
“Nói đi, có chuyện gì?”
Tuyết Linh Nhân nói thẳng: “Xin Tần công tử chớ từ chối”.
Nghe thấy lời này, Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên đứng bên cạnh Tần Ninh đều tỏ vẻ thận trọng.
Bọn họ biết, khi Tần Ninh là Ngự Thiên Thánh Tôn ở kiếp thứ hai, Thời Thanh Trúc và Tần Ninh đã quen biết nhau.