“Ngươi cũng vừa mới đạt tới cảnh giới Thánh Đế, ra thi đấu với La Phong Tùng đi”.
“Dương Thanh Vân, ngươi thi đấu với La Chấn”.
Tần Ninh lãnh đạm nói: “Ta không quan tâm thắng thua, ta chỉ muốn hai người bọn họ nhất định phải chết”.
“Tất cả trách nhiệm, vi sư gánh”.
Lời nói vừa dứt, Ôn Hiến Chi và Dương Thanh Vân đều bước ra.
Sắc mặt hai người La Phong Tùng và La Chấn trắng bệch, võ giả của Tu La điện ở xung quanh cũng mang dáng vẻ căng thẳng.
Vốn dĩ muốn đến đây để ra oai phủ đầu, thế mà bây giờ…ngược lại trở thành tù nhân, mặc người chém giết.
“Đợi đã!”
La Phong Tùng nhìn về phía Ôn Hiến Chi, sắc mặt trắng bệch.
Ôn ta biết, ông ta không thể nào thắng được.
Nếu như thắng được Ôn Hiến Chi thì Lý Huyền Đạo sẽ lên đài, ông ta là đối thủ của Lý Huyền Đạo sao?
Đánh chết ông ta cũng không phải.
Dù sao thì cũng chỉ có một con đường, chết.
Hôm nay, nếu như không xin lỗi, Tần Ninh sẽ không tha chết cho bọn hắn.
“Ta xin lỗi!”
La Phong Tùng mở miệng nói.
“Tùng thúc…”, La Chấn hoàn toàn cảm thấy mông lung.
“Chấn Nhi, nghe lời ta”.
La Phong Tùng mở miệng nói.
La Chấn nắm chặt nắm đấm, đùng đùng sát khí.
Thân là thiếu chủ Tu La điện, có khi nào hắn ta phải chịu đựng sự nhục nhã này?
Tần Ninh vẫy vẫy tay, Tiên Hàm và Giang Ngạo Tuyết cùng đi đến đài chính.
Hai người La Phong Tùng và La Chấn cũng tới gần đài chính, đứng ở phía dưới.
Ngay sau đó, ba khấu chín bái, hai người họ hành lễ.
Xong xuôi mọi