Tần Ninh nhìn xung quanh, thần sắc bình tĩnh, không tỏ vẻ gì đặc biệt.
Mà ngay lúc này, trời đất thiên địa bỗng nhiên hóa đen sì.
Xung quanh trăm dặm bầu trời Võ Môn giống như rơi vào hắc ám.
Đột nhiên ở giữa bóng tối xuất hiện những người mặc áo xanh.
Tất cả xếp thành một hàng dài.
Nhìn kỹ lại, ánh sáng bắn vào những người đó, hóa thành ánh sáng màu xanh lục, rơi xuống quảng trường tạo thành mười mấy chữ lớn.
“Chúc mừng Cuồng Đế quay về, mừng đại hỉ môn chủ Võ Môn!”
Hôn lễ là đại hỷ, cho nên khắp nơi đều nhuốm màu đỏ vui mừng.
Nhưng đám người này lại viết ra chữ màu xanh lục để chúc mừng, là có ý gì, kẻ nào to gan như vậy?
“Haha, U Minh Tuyệt của U Minh cốc, đến từ thánh vực U Minh, dẫn theo thiếu cốc chủ U Minh Ngạn đến chúc mừng!”
Khi thanh âm vang lên.
Chỉ thấy ánh sáng tản đi, lộ ra mặt trời, dòng chữ màu xanh thì lưu lại dưới mặt đất.
Mấy chục người rơi xuống quảng trường, người đi đầu mặc áo bào màu xanh lục chắp tay cười nói: “Tại hạ U Minh Tuyệt đại diện U Minh cốc tới đây chúc mừng!”
Chữ “cung chúc ngày đại hỷ” màu xanh lục.
Lúc này, Diệp Bắc Phong, Tuyết Phi Yến và những người khác đều tức giận vô cùng.
Tần Ninh chỉ mỉm cười chắp tay nói: “Cảm ơn ý tốt của U Minh cốc, mời ngồi”.
U Minh Tuyệt kia hơi ngẩn ra, sau đó dẫn theo gần trăm người ngồi xuống.
Thanh niên ở bên cạnh ông ta kinh ngạc nói: “Nhị thúc, Cuồng Đế này thật sự là chuyển thế mà tới sao?”