Tiên Hàm cười nói: “Hôm nay là đại hôn của đệ đệ, ca, một chút sóng gió cũng không ảnh hưởng gì”.
“Ừ”.
Cùng lúc đó, trưởng tộc Giang gia Giang Hoành Nhạc cũng cầm tay con gái mình đi ra từ trong kiệu hoa. Đến trước mặt Tần Ninh, Giang Hoành Nhạc định hành lễ.
“Không cần”.
Tần Ninh cười nói: “Hôm nay là đại hôn của Tiên Hàm và Giang Ngạo Tuyết, không có Cuồng Đế hay trưởng tộc gì hết. Ta là huynh trưởng của Tiên Hàm, còn ngươi là cha của Giang Ngạo Tuyết, chúng ta ngang nhau”.
Giang Hoành Nhạc vội vàng gật đầu nói phải.
Giang Ngạo Tuyết hôm nay mặc váy dài màu đỏ, dáng người cao gầy, đường cong lả lướt, đầu đội khăn đỏ, nhìn vô cùng đoan trang.
Tần Ninh nhìn Giang Hoành Nhạc, nói: “Vậy ta bắt đầu thôi!”
“Vâng!”
Tần Ninh cầm tay Tiên Hàm, Giang Hoành Nhạc cầm tay Giang Ngạo Tuyết, bốn người từng bước đi lên đài chính.
Đi đến nơi, Tần Ninh nhìn bốn phía.
“Hôm nay là đại hôn của Tiên Hàm và Giang Ngạo Tuyết”.
“Ta là huynh trưởng của Tiên Hàm, cảm ơn các vị đã tới”.
“Đại loạn Võ Môn đã lắng xuống, tiếp theo, ta cũng mong thánh vực Đại Võ có thể phát triển không ngừng, Võ Môn sẽ không phải con rồng hãm hại các ngươi, mà là bá chủ bảo vệ các ngươi không bị hãm hại”.
Lúc này, các thế lực của thánh vực Đại Võ đều gật đầu.
Tần Ninh nắm chặt tay Tiên Hàm, cười nói: “Hôm nay ta còn một chuyện cần tuyên bố nữa”.
Lời này vừa nói ra, tất cả đều vểnh tai lắng nghe.
“Hiện giờ không rõ tung tích của Diệp Nam Hiên ở đâu, người làm sư tôn như ta chắc chắn sẽ tìm được, chẳng qua Võ Môn không thể một ngày vô chủ, cho nên hôm nay lão môn chủ ta đây sẽ tuyên bố, kể từ giờ phút nay, Tiên Hàm sẽ nhận chức môn chủ Võ Môn”.
Lời này vừa nói ra, một khắc sau, toàn trường xôn xao.
Mọi người đều biết Tần Ninh yêu thương và bảo vệ Tiên Hàm như đệ đệ ruột.
Hiện nay, trừ thánh vực Thiên Hồng đang suy sụp, chín thánh vực khác đều có bá chủ là cảnh giới Thánh Đế kia mà?
Tiên Hàm mới chỉ là Thánh Vương mà thôi.
Tần Ninh lại giao phó trọng trách này cho Tiên Hàm.