Thế nhưng cả một đám ở phía xa xa nhìn hắn, làm cho hắn cảm thấy mình như một cái cọc gỗ, hành động này càng làm cho người ta không còn gì để nói! Dần dần, Tần Ninh đi đến một ngọn núi đơn độc, hắn đảo mắt nhìn xung quanh.
Võ Môn.
Là do hắn một tay sáng lập nên, là tâm huyết cả một đời của hắn.
Bây giờ nhìn lại, vẫn làm cho hắn cảm thấy rất hoài niệm.
Mà giờ phút này, một bóng người lặng yên không tiếng động xuất hiện bên cạnh Tần Ninh.
“Sư tôn”.
Lý Huyền Đạo đứng chắp tay.
“Thế nào rồi?”
Tần Ninh nhướng mày.
Lý Huyền Đạo lập tức nói: “Thám tử của Nhất Kiếm các thu thập được tin tức của Diệp Nam Hiên ở thánh vực Thanh Tiêu, thế nhưng, nghe nói Diệp Nam Hiên quả thật là chỉ đi ngang qua thánh vực Thanh Tiêu mà thôi, từ nơi đây lại không có tung tích gì nữa, muốn điều tra sâu thêm cũng không được”.
“Hơn nữa…không ít thám tử tài giỏi của Nhất Kiếm các bị giết chết…”, lời này vừa nói ra, Tần Ninh có chút giật mình.
Bị giết! Chuyện mà có điều mờ ám.
“Nhưng mà cũng có thể là Thanh Tiêu Thiên của thánh vực Thanh Tiêu cảm thấy Nhất Kiếm các chúng ta vươn tay quá dài, cố tình ra oai phủ đầu, cũng có thể là không liên quan đến Thanh Tiêu Thiên…”
“Những lời này, bản thân ngươi có tin không?”
Tần Ninh thẳng thừng nói.
“Về phần có liên quan hay không, đến thánh vực Thanh Tiêu nhìn xem là sẽ biết”.
Lời này vừa nói ra, Lý Huyền Đạo đã biến sắc nói: “Sư tôn, vết thương của người…”
“Yên tâm, chỉ là tạm thời không thể dùng võ mà thôi, không phải còn có ngươi, còn có Hiến Chi hay sao…”, Tần Ninh khẽ cười nói.
Lý Huyền Đạo gật gật đầu.
“Sau khi chuyện hôn sự của Tiên Hàm xong xuôi, Võ Môn này sẽ giao cho Tiên Hàm tiếp quản, Huyền Đạo, sau này ngươi theo ta rời đi, Nhất Kiếm các cũng giao cho Tiên Hàm quản lý đi”.