Tần Ninh nhìn cả hai, khẽ phất tay.
Nhìn sang Diệp Bắc Phong, Tần Ninh cười nói: “Bước ra được trở ngại và trở thành Thánh Đế rồi chứ?”
Diệp Bắc Phong gật đầu, hổ thẹn nói: “Võ Môn là do tiên sinh tạo ra, tiên sinh quay về mà lại gặp chuyện như thế, là chúng đệ tử làm việc sai lầm, tiên sinh lại phải chữa thương cho đệ tử, đệ tử đáng chết, xin tiên sinh trách phạt!”
Tần Ninh cười nói với Diệp Bắc Phong: “Trách tội ngươi làm gì?”
“Được rồi, các ngươi cũng vất vả bao nhiêu năm qua, chuyện Võ Môn cũng không phải tại các ngươi”.
Tần Ninh nhìn Tuyết Phi Yến, vẫy tay: “Tới đây”.
Tuyết Phi Yến đi lên trước.
Tần Ninh lấy ra một viên Tịnh Ma Châu Đan.
“Thử luyện hóa xem sao, không chừng còn đột phá lên cảnh giới Thánh Đế đấy".
Tuyết Phi Yến liền quỳ xuống, hai tay nâng lên.
“Đừng có động tí là quỳ, trước kia các ngươi có bị thế đâu”.
Diệp Bắc Phong và Tuyết Phi Yến nghe vậy đều đỏ ửng hai mắt, khẽ gật đầu.
“Ca...”, lúc này, một tiếng hô vang lên.
Tiên Hàm tới, bắt lấy tay Tần Ninh, dò xét một lượt.
“Ca ổn cả rồi sao?”
Tần Ninh nói: “Ta thì bị thế nào được? Ca ngươi là ai chứ? Thiên thượng địa hạ, duy ngã độc tôn”.
“Vâng”.
Tiên Hàm cười nói: “Ta biết là ca sẽ ổn mà, nửa năm qua đúng là làm ta sợ chết khiếp”.
Cùng lúc đó, mấy vị thái thượng của Khúc gia, Giang gia cùng trưởng tộc Khúc Du Du của Khúc gia, trưởng tộc Giang Hoành Nhạc của Giang gia lần lượt đi lên.
“Bái kiến đại nhân”.
“Bái kiến đại nhân”.
Hơn mười người lúc này, lần lượt quỳ xuống trên mặt đất.
“Đứng lên cả đi”.
Nói rồi, Tần Ninh vung tay lên, Diệp Bắc Phong vội vàng đón lấy.
“Phân chia số Tịnh Ma Châu Đan này đi, ban thưởng cho các đệ tử có biểu hiện xuất sắc lần này”.