Hiện tại, sáu vị Thánh Tôn đỉnh cấp giao chiến, hình như hắn ta cũng chẳng cần phải ra tay.
"Vậy ta cũng bảo vệ Hàm thúc của ta!"
Ôn Hiến Chi nói thẳng: "Ta thấy Võ Môn không yếu, cộng thêm nhà họ Giang và nhà họ Đường, tổng thể cũng không yếu hơn tứ đại gia tộc".
Phong Vô Tình lẩm bẩm: "Danh tiếng Diệp Nam Hiên truyền xa, Diệp Bắc Phong quản lý thích đáng, những năm nay nòng cốt bên trong Võ Môn phát triển rất toàn diện".
Ôn Hiến Chi bĩu môi.
Thì tính sao?
Không phải là Diệp Nam Hiên nở mày nở mặt?
Nói cho cùng, phải có thực lực mạnh mẽ mới được.
Giờ phút này, bốn phía đều có đánh nhau, đâu đâu cũng có chém giết.
Ôn Hiến Chi lại đứng yên một chỗ với Phong Vô Tình.
Nhưng hễ thấy võ giả cảnh giới cao hơn Thánh Vương lục hiền muốn đối phó Tiên Hàm, hai người sẽ trực tiếp phất tay chụp chết.
Phệ Thiên Giảo nằm rạp trên mặt đất, híp mắt nhìn bốn phía, không hề có suy nghĩ tham chiến.
Đúng lúc này, dưới sườn núi Thần Võ.
"Đánh nhau!"
Tần Ninh chợt thì thầm.
Ở bên cạnh, hai người Khúc Linh Nhân và Giang Vũ thoát vây.
Thế nhưng, hai người vẫn không thể tin nhìn về phía Tần Ninh.
Bốn vị lão tổ bị đại trận vây khốn, thân hình chật vật.
"Cửu Long Phục Thiên trận!"
Sắc mặt Võ Hi lão tổ tái nhợt, oán hận nói: "Tần Ninh, ngươi quả nhiên không yên lòng chúng ta".
"Không yên lòng các ngươi?"
Tần Ninh chậm rãi ngồi xuống, nhìn bốn người, mở miệng nói: "Chỉ bốn người các ngươi có tư cách gì để ta không yên lòng?"
"Lần này nếu không phải Nam Hiên mất tích, bốn người các ngươi dám làm như thế sao? Cho dù có Ma tộc làm chỗ dựa, các ngươi có dám không?"
"Cửu Long Phục Thiên trận này chẳng qua là do ta lo lắng Nam Hiên nên lưu lại mà thôi, đối phó các ngươi thật là giết gà bằng dao mổ trâu".
Nghe được lời này, vẻ mặt bốn vị lão tổ căm hận, nhưng thân thể bị hỏa long trói buộc, hoàn toàn không có cách thoát thân.
Giang Vũ và Khúc Linh Nhân thấy cảnh này đều thở dài.
Bắt bốn vị lão tổ, những kẻ phản loạn ngoài kia không làm dậy nổi sóng lớn.
Bốn vị Thánh Tôn đỉnh cấp này mới khó đối phó nhất.