Thấy vẻ mặt nghiêm nghị của Tần Ninh, Phệ Thiên Giảo phụng phịu đi đến một gốc cổ thụ, nâng chân lên.
“Đừng nhìn ta được không hả?”
Phệ Thiên Giảo bất đắc dĩ nói: “Ngươi nhìn ta, ta... không tiểu được!”
“Lắm lời thật đấy!”
Tần Ninh xoay người sang chỗ khác.
Không bao lâu sau, tiếng xè xè kết thúc, Phệ Thiên Giảo nói: “Ngươi ngự thú giỏi như thế, sao còn bắt ta đánh dấu lãnh thổ chứ, bày vẽ làm gì?”
“Thánh thú to nhỏ chạy đến hết đây thì có phiền không hả?”
Tần Ninh dẫn Phệ Thiên Giảo đi dọc các khu vực cách sơn cốc hơn mười dặm, đánh dấu lãnh thổ mấy lần rồi mới về.
Loài thú đều thích như vậy.
Dùng phân và nước tiểu của mình hoặc lông lá hay mùi để đánh dấu lãnh thổ, nói cho đám khác biết đây là địa bàn của nó.
Huyết mạch của Phệ Thiên Giảo rất cao cấp, thánh thú cấp bảy bình thường sẽ không dám động vào.
Một người một giảo quay về sơn cốc, đám Tiên Hàm đã mở xong động phủ, thậm chí còn trải giường lên.
Năm người liền ở lại đây.
Tần Ninh khẽ nói: “Hôm nay mọi người làm quen không khí một chút, ngày mai bắt đầu tu hành”.
Đêm khuya, ba người Giang Ngạo Tuyết, Giang Y Y và Giang Tiểu Tiểu đều trằn trọc không yên.
Trong bóng đêm, Giang Ngạo Tuyết đi vào động phủ của Tiên Hàm, lặng lẽ bò lên giường đá.
“Tuyết Nhi?”
Tiên Hàm kinh ngạc hỏi: “Nàng sao vậy?”
“Ta có chút lo lắng”.
Giang Ngạo Tuyết nói: “Ta cảm thấy xung quanh đây đúng là không có hộ vệ của Giang gia, thật sự sẽ an toàn sao?”
Tiên Hàm nghe thế thì ôm Giang Ngạo Tuyết vào lòng, cười nói: “Yên tâm đi, coi như ta lấy mạng của mình ra nói đùa thì cũng sẽ không bao giờ lấy tính mạng của nàng ra đùa cợt đâu!”
Giang Ngạo Tuyết nghe vậy thì khẽ gật đầu.
Giang Ngạo Tuyết rúc vào lòng Tiên Hàm, khẽ nói: “Ta thấy như đang nằm mơ vậy, Tĩnh lão đột nhiên ủng hộ chúng ta ở bên nhau như thế, cha ta cũng đồng ý cho ta tu hành với chàng...”