Mấy người nghe vậy thì đều gật đầu.
Bọn họ cùng lắm cứ trốn trong sơn cốc, đám người đuổi giết kia cũng chẳng thể xông vào đây nổi.
Lúc này, Ôn Hiến Chi kéo góc áo Tần Ninh.
“Sư tôn...”
Sắc mặt Ôn Hiến Chi vàng như nến, chỉ vào cách đó không xa, nói: “Không phải người nói những loại nước kia là do địa thế lắng đọng lại sao? Vậy con tiêu thỏ kia đang làm gì vậy?”
Ôn Hiến Chi lên tiếng, kéo ánh mắt của mọi người sang góc khác.
Ở một bên sơn cốc, có con Sơn Dung Tiêu Thố cao trăm trượng đang giơ chân lên, xè xè xè xè...
Nước chảy xuống như lũ, có màu như lòng đỏ trứng, tỏa ra hương thơm nhàn nhạt.
Lúc này, tất cả đều trợn tròn mắt.
Mọi người nhìn nhau, rồi nhìn màu sắc trên thân, đột nhiên tái mặt.
Đây là cái gì!
Đây là...
“Tần Ninh, ngươi...”, gương mặt xinh đẹp của Giang Y Y lúc này phát lạnh.
Mấy vị đệ tử Giang gia cũng nhìn Tần Ninh chằm chằm.
Tần Ninh lại dám lừa bọn họ bôi nước tiểu của Sơn Dung Tiêu Thố lên người... quan trọng hơn là, bọn họ còn vui vẻ cảm thụ mùi thơm...
Tần Ninh vội vã xua tay, nói: “Mặc dù ta không nói với các ngươi, nhưng đó cũng là sợ các ngươi từ chối, hiện tại các ngươi cũng thấy mọi người đang an toàn rồi mà, cũng tốt đấy chứ!”
“Ọe...”
Lúc này, Ôn Hiến Chi quỳ gối xuống đất, lấy tay móc họng, chỉ muốn phun ra tất cả.
“Các người đừng nói nữa...”
Ôn Hiến Chi nói: “Các ngươi mới chỉ bôi thôi, còn ta... đã uống không ít!”
Nghe vậy, đám người nhìn Ôn Hiến Chi với sắc mặt quái lạ.
Tần Ninh nhìn mọi người nói: “Nếu ta nói ngay từ đầu thì các ngươi chắc chắn sẽ không đồng ý, tuy rằng là lừa gạt nhưng cũng là vì các ngươi thôi”.
“Mặc dù vậy...”, sắc mặt Giang Tiểu Tiểu khó coi: “Nhưng cũng... ghê quá đi mất!”