Kiếm tới? Tới cái gì? Kiếm cũng không ở trong tay hắn ta!
Tần Ninh khụ khụ hai tiếng nói: “Phong Vô Tình, kiếm!”
Một lời vừa dứt, Phong Vô Tình giao trường kiếm trong tay mình cho Tần Ninh.
“Thánh Kiếm Phong Tình!”
Tần Ninh nỉ non: “Không tồi, kiếm tốt”.
Giang Y Y nhìn về phía Tần Ninh: “Ngươi đừng quấy rối”.
Giang Tiểu Tiểu cũng không nhịn được nói: “Tần đại ca, ngươi…”
“Ta không quấy rối!”
Tần Ninh nhìn về phía trước, mở miệng: “Muốn chết, là bọn họ!”
Người đàn ông cầm đầu kia hừ một tiếng: “Cố làm ra vẻ thần bí, trong cơ thể ngươi thánh lực hỗn loạn, ở đây giả vờ làm sói già vẫy đuôi cái gì?”
Người đàn ông cầm đầu nói xong thì cầm trong tay một thanh loan đao, ánh đao chợt loé, hắn ta về phía Tần Ninh.
“Muốn chết thì ta giúp ngươi hoàn thành tâm nguyện”.
Một lời vừa dứt, người đàn ông cầm đầu trực tiếp giết đến.
Tần Ninh thấy một màn như vậy cũng hừ một tiếng, Thánh Kiếm Phong Tình vung lên trong nháy mắt.
Lúc này, trên thân kiếm, hào quang chợt lóe, ngay sau đó, kiếm khí quấn quanh, sát khí tứ phía.
Vút…
Trong phút chốc, mọi người đều nhìn thấy một đường kiếm quang thẳng tắp lao ra, rung động khủng bố, càn quét mọi thứ.
Phụt một tiếng, máu tươi phun ra.
Keng một tiếng, đại đao rơi xuống đất.
Đầu của người đàn ông dẫn đầu đã đứt lìa khỏi thân thể, máu tươi phun ra, lúc này, ánh mắt mọi người đều sửng sốt, hoàn toàn há hốc mồm.
Cho dù là bản thân Phong Vô Tình cũng ngẩn ngơ.
Thánh Kiếm Phong Tình!
Thánh khí bát phẩm.
Nhưng mà người thi triển phải là Thánh Tôn, uy lực mới có thể bá đạo như thế.
Kiếm này là do chính đại nhân ban cho hắn, đại biểu cho vinh dự, cũng là một chức trách của hắn ta, một trong Thất Đại Kiếm Hộ!
Thân thể của người đàn ông cầm đầu ngã xuống, toàn thân Tần Ninh mênh mông sát khí.
“Hôm nay ta không muốn giết quá nhiều người, ta đếm đến ba, nếu như còn không đi, các ngươi…đều phải chết!”