“Không lẽ thứ Ma tộc muốn tìm chính là Tịnh Ma Châu Đan?”
Tần Ninh mỉm cười tự giễu, không nói thêm gì nữa.
Nếu như Ma tộc vì tìm kiếm một hạt châu như vậy mà tấn công Thương Mang Vân Giới, điều này mới thực sự là kỳ lạ!
Mấy ngày tiếp đó, mỗi ngày Tần Ninh đều giống như người già, đi bộ ngắm hoa, không ngừng khôi phục thương thế.
Mà thẳng đến hôm nay, một người nữa cũng tỉnh lại…
“Ta là ai?”
“Ta đang ở đâu?”
“Ta muốn làm gì?”
Ôn Hiến Chi vừa mới tỉnh dậy, nhìn thấy Tần Ninh đã không ngừng hỏi chuyện.
Nhìn thấy dáng vẻ này của Ôn Hiến Chi, trong lòng Tần Ninh cũng cũng thấy bất đắc dĩ.
Được!
Vất vả lắm Ôn Hiến Chi và Phệ Thiên Giảo mới nhận ra mình, bây giờ thì một người một giảo đều mất trí nhớ cả rồi.
Nếu nói Phệ Thiên Giảo giả vờ thì Ôn Hiến Chi tuyệt đối không có lý do để giả vờ.
Nhưng mà may mắn là lúc này, Ôn Hiến Chi còn trẻ tuổi, đẹp trai hơn lúc trước, chỉ là hắn ta cũng giống như Tần Ninh, vừa mới cử động thôi là toàn thân đã muốn vỡ ra thành từng mảnh.
“Ngươi tên là Ôn Hiến Chi, ta là sư tôn của ngươi, bây giờ chúng ta đang ở thánh vực Đại Võ”, Tần Ninh kiên nhẫn giải thích một lần cho hắn ta.
Nhưng Ôn Hiến Chi vẫn tiếp tục hỏi.
“Dựa vào đâu mà ta phải tin tưởng ngươi?”
Ôn Hiến Chi nhìn về phía Tần Ninh, dáng vẻ ta đây không tin.
“Ta không cần thiết phải lừa ngươi”.
“Nếu như ngươi không tin thì chờ sau khi khôi phục, ngươi tự nhiên sẽ biết”.
Tần Ninh vừa nói xong thì Ôn Hiến Chi lại nói tiếp: “Ngươi nói chúng ta cùng nhau xuyên qua không gian, bị gió lốc công kích, cho nên hồn phách bị tổn thương, mất đi một phần trí nhớ?’
“Vậy thì sau khi khôi phục thương thế, trí nhớ cũng có thể khôi phục lại được sao?”
“Hẳn là có thể!”
Tần Ninh không chắc chắn nói.
Nếu như là người khác, Tần Ninh sẽ trả lời là có thể, nhưng Ôn Hiến Chi…
“Về sau ngươi sẽ biết”.
Lúc này, Tần Ninh lấy ra một viên Tịnh Ma Chân Đan, đưa cho Ôn Hiến Chi nói: “Mỗi ngày uống một viên, chữa trị kinh mạch xương cốt cùng với hồn phách của bản thân, thương thế sẽ dần dần giảm nhẹ”.
“Được!”