Phệ Thiên Giảo cũng nhảy dựng lên, nhảy tới đầu vai của Giang Tiểu Tiểu, lè lưỡi nói: “Ta không quen biết ngươi, nhìn ngươi rất giống người xấu, ta thích tiểu tỷ tỷ này, ta không thèm ở cùng một chỗ với ngươi”.
“..”
Chó không đổi được bản tính ăn phân, đúng thật là có đạo lý!
Ánh mắt Tần Ninh mang theo vẻ xin lỗi nhìn về phía Giang Tiểu Tiểu.
Giang Tiểu Tiểu mỉm cười nói: “Không sao, tên nhóc này cũng rất đáng yêu, để ta giúp ngươi trông coi một thời gian cũng được”.
Phệ Thiên Giảo vênh mặt hất hàm sai khiến, nó đứng trên đầu vai Giang Tiểu Tiểu, không thèm để ý đến Tần Ninh.
Thấy một màn như vậy, Tần Ninh vừa tức giận vừa buồn cười.
“Nếu như không phải vào thời khắc mấu chốt ngươi còn nhớ rõ ta là chủ nhân của ngươi, không màng tính mạng mà bảo vệ ta, ta nhất định đã lột da con chó nhà ngươi!”, Tần Ninh thì thầm nói.
Khi Ngũ Chưởng Liên Hoa sắp tiêu tan, Ôn Hiến Chi và Phệ Thiên Giảo đều liều mạng bảo vệ hắn.
Tuy rằng hai tên này nhìn qua không đáng tin cậy, nhưng tình nghĩa đối với hắn qua mấy vạn năm vẫn không hề thay đổi.
Lúc này, Phệ Thiên Giảo đắc ý rời đi với Giang Tiểu Tiểu.
Tần Ninh nhìn Phong Vô Tình và Ôn Hiến Chi ở bên cạnh.
Hơi thở của hai người này rất vững vàng, nhưng không biết tại sao đến giờ vẫn chưa thức tỉnh.
Hiện tại, Tần Ninh ốc còn không mang nổi mình ốc, ngay cả thương tổn trong cơ thể cũng rất khó khôi phục lại, không thể giúp hai người bọn họ tìm hiểu.
Chỉ có thể tiếp tục chờ hai người kia tỉnh lại.
Một tháng tiếp theo, dần dần, Tần Ninh đã có thể bắt đầu đi lại.
Ít nhất thì những xương cốt giữ vị trí quan trọng trong cơ thể đã nối liền lại với nhau.
Chỉ là, nhìn qua bên ngoài thì có vẻ như không sao, nhưng trên thực tế, bây giờ, chỉ cần đẩy một cái hắn sẽ vỡ ra thành từng mảnh.
Thật sự là đẩy một cái sẽ vỡ ra thành từng mảnh.
Dù là như thế, nhưng đây cũng là tình huống sau hai tháng khôi phục của Tần Ninh.
Sau khi di chuyển được, Tần Ninh cũng bắt đầu xem xét xung quanh rừng hoa đào.
Mảnh rừng hoa đào này chiếm diện tích trăm mẫu, diện tích khá lớn, hơn nữa bốn phía đều là núi non.