“Chỉ là Diệp Nam Hiên của thánh vực Đại Võ và sư tôn của hắn ta là Cuồng Võ Thiên Đế luôn thích đi khiêu chiến người khác, thực lực mạnh mẽ, liên tiếp đánh bại mấy vị Thánh Đế, hiện tại đang nhắm vào các chủ nhà ta, giao thủ mấy lần đều bất phân thắng bại... cho nên liên tục không tha cho các chủ nhà chúng ta!”
Cuồng Võ Thiên Đế!
Diệp Nam Hiên!
Ôn Hiến Chi lại nói: “Các chủ nhà ngươi cũng quen vị này sao? Phong huynh, lần này thoát nạn, chúng ta đi theo ngươi đến thánh vực Thiên Kiếm nhé?”
“Đến lúc ấy, giới thiệu các chủ nhà các ngươi cho chúng ta làm quen với, rồi lại giới thiệu cho chúng ta làm quen với Diệp Nam Hiên. Nghe nói Diệp Nam Hiên vô cùng bá khí, Ôn Hiến Chi ta vô cùng khâm phục hắn ta”.
Tần Ninh nghe vậy thì sắc mặt quái lạ nhìn Ôn Hiến Chi.
Khâm phục?
“Ngươi đang mê sảng đấy à?”
Ôn Hiến Chi nghe vậy thì mặc kệ, cười haha: “Sư tôn, hai người này vô cùng mạnh mẽ, mặc dù con lớn hơn họ, lại không mạnh bằng họ, nhưng con vẫn muốn khom người để khâm phục bọn họ!”
“Ờ...”
Tần Ninh thở dài một tiếng sâu thẳm.
“Ngươi chắc chắn là rất khâm phục họ?”, Tần Ninh hỏi lại.
“Đương nhiên rồi, ai mà không khâm phục kẻ mạnh chứ ạ? Năm xưa đồ nhi cũng khâm phục người vì người mạnh mẽ đó chứ”.
Tần Ninh mỉm cười nói: “Được rồi, sau này ta sẽ cho các ngươi làm quen”.
“Thật sao ạ?”
“Đương nhiên rồi, sư phụ có bao giờ lừa ngươi chưa?”
“Vâng!”
Ôn Hiến Chi kính cẩn đáp lại.
Nếu có thể là quen với hai vị Thánh Đế mạnh mẽ, kết bạn và ăn uống một phen thì sau này có thể thoải mái mà nói khoác rồi.
Tần Ninh lại chỉ mỉm cười.
Không tệ!
Để xem nhị sư huynh là ngươi sẽ cung kính với tam sư đệ và tứ sư đệ như thế nào.
“Hai vị!”
Nghe vậy, Tần Ninh và Ôn Hiến Chi cùng ngẩng đầu lên.
Sắc mặt Ôn Hiến Chi lập tức tái mét, nói: “Sư tôn, con còn trẻ, người từng nói con có thể sống đến ngàn vạn năm, con có thể khống chế thần thú, con không muốn chết ở đây đâu!”
Tần Ninh nhẫn nại nói: “Ngươi sẽ không chết được”.