Ôn Hiến Chi vội vàng gật đầu.
Tần Ninh lại nói: “Sau đây, hai người các ngươi đừng rời khỏi ta nửa bước”.
Nói xong, Tần Ninh lại cảm thấy mình làm vậy là hơi thừa.
Đôi tay của Ôn Hiến Chi đang ôm chặt vào bắp đùi của hắn.
Phệ Thiên Giảo thì gần như dán vào mặt hắn.
Hai cái tên này sợ chết đến vậy sao?
Tần Ninh lúc này nắm chặt tay, lúc buông ra thì có năm chữ xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
Năm chữ Thiên, Địa, Huyền, Hoàng, Nhất tản ra bốn phía, duy trì sự ổn định của chưởng hoa sen.
“Ừm?”
Nhưng lúc này, Tần Ninh đột nhiên nhíu mày lại.
“Sư tôn, sao vậy?”
“Sao... lại có một người nữa ở đây?”
Tần Ninh lúc này nhíu mày lại.
Có một người nữa?
Lúc này, Ôn Hiến Chi và Phệ Thiên Giảo đã giãy chết ôm chặt Tần Ninh, không dám buông tay.
“Là... là quỷ sao?”, Phệ Thiên Giảo run rẩy nói.
“Câm mồm, đúng là miệng chó không mọc được ngà voi mà”.
“Miệng chó mọc được ngà voi mới tài đấy!”
Sau đó, một người một giảo nhìn quanh, trong chưởng hoa sen này chỉ có ba bọn họ thôi mà!
“Huynh đài, mau hiện thân đi!”
Tần Ninh nói: “Nếu ngươi không xuất hiện thì sẽ liên lụy tới chúng ta, cả bốn sẽ cùng phải chết đấy!”
Nghe vậy, dần dần, không gian yên tĩnh vang lên tiếng bước chân.
Một bóng người lúc này xuất hiện.
Hai người một chó đều nhìn về người này.
Một bộ đồ màu xanh, dáng người thẳng tắp, dung mạo tuấn khí, là một thanh niên đẹp trai.
Mà thanh trường kiếm hắn ta vác theo cũng lộ ra mấy phần tiên khí cùng ảo diệu.
“Ngươi là ai? Gian tế của Ma tộc?”
Thanh niên kia nhìn nhóm Tần Ninh.
“Tại hạ là Phong Vô Tình”.
Hắn ta chắp tay nói: “Phụng mệnh chủ thượng nhà ta đến thánh vực Thiên Hồng điều tra tin tức, kết quả... bị cuốn vào tranh đấu giữa các ngươi với Ma tộc”.