Mà trong lúc năm nắm đấm khép lại, khí thế mãnh liệt cũng bộc phát ra.
Cho dù là ai vào lúc này cũng nhìn thấy được sức mạnh đang oanh động giữa đất trời.
Tiếng kêu thảm thiết của chiến sĩ Ma tộc xung quanh đã yếu đi rất nhiều.
Mà bốn vị Thánh Đế của Ma tộc cùng tên mặc áo xanh kia cũng đang phải gian nan ứng phó.
Sức mạnh thiên địa bên trong huyết trận này do Diệp Chi Vấn điều khiển, cho dù chúng có thực lực của Thánh Đế đi nữa, lúc này sơ sẩy một chút thì cũng có thể mất mạng.
Ôn Hiến Chi cùng Phệ Thiên Giảo bây giờ đều sống chết ôm chặt lấy đùi Tần Ninh, không dám buông tay.
Nếu không có Huyền Thiết hóa thành năm chưởng ấn bao bọc bọn họ thì e là sức mạnh bên ngoài đã có thể xé tan bọn họ rồi.
“Sư tôn, người định làm gì vậy?”
Từ trước đến nay, hắn ta luôn to gan thiện chiến.
Nhưng cảnh tượng trước mắt không khác nào tận thế giáng xuống, trời đất nứt nẻ, bốn phía xung quanh đều mang lại cảm giác khủng bố.
“Giết ra ngoài chứ gì!”
Tần Ninh nói thẳng: “Thiên Địa Huyền Hoàng Nhất này lấy ngũ hành làm căn cơ, vốn định dùng để giết chúng, nhưng giờ... chỉ có thể dùng để chạy chốn”.
“Nhưng uy lực mà bốn thứ bảo vật kia thả ra rất mạnh, ta không dám chắc, cho nên... ta sẽ không khống chế được nơi mà chúng ta sẽ đến”.
“Nhưng phải nhớ kỹ, không được rời khỏi ta”.
Ôn Hiến Chi vội vàng gật đầu.
Lần này đã vượt quá dự liệu của hắn ta.
Hiện tại xem ra, cũng đã vượt qua dự liệu của sư tôn.
Ma tộc lần này thật sự rất tức giận.
“Giết!”
Diệp Chi Vấn nắm chặt hai tay.
Giữa đất trời đột nhiên xuất hiện những bàn tay máu.
Những bàn tay đó quấn thành từng đoạn, trói buộc năm chưởng hoa sen, khiến cho chúng không thể động đậy được nữa.
“Ta nói rồi, ngươi không chạy được đâu”.
Diệp Chi Vấn lên tiếng.
“Vậy cũng chưa chắc!”
Một chữ “ngự” đột nhiên hiện ra.
Chữ “ngự” bay lên, sức mạnh thiên địa lúc này giống như đều bị chữ “ngự” này khống chế.
Diệp Chi Vấn lúc này cũng sợ hãi phát hiện ra bản thân không thể rung chuyển năm chưởng hoa sen kia nữa.