Lúc này, hơn hai mươi Thánh Hoàng xuất hiện, khiến sắc mặt những người bên cạnh Tần Ninh đều vô cùng khó coi.
Đó đều là Thánh Hoàng.
Đúng là bọn họ đều đã đạt tới cảnh giới Thánh Vương, đối mặt với Thánh Vương thì có thể đánh lại, nhưng đối mặt với Thánh Hoàng...
Đó chính là tự tìm đường chết.
Hai người Hạo Thiên và Y Linh Chỉ cũng thận trọng, đứng ở hai bên trái phải Tần Ninh, sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.
Trên tế đàn, Bàn Long bị đánh nát.
Các tượng thánh thú trên các ngọn núi xung quanh cũng bị vỡ nát.
Trong sơn cốc đâu đâu cũng là cảnh tượng tan hoang.
Năm vị Thánh Hoàng cường mạnh ra tay, trong nháy mắt lập tức phá vỡ Vạn Thú Thiên Sát Trận mà Tần Ninh dẫn động.
“Bất kỳ mưu kế thủ đoạn nào cũng không đáng nhắc đến khi đứng trước sức mạnh tuyệt đối”.
Lúc này giọng nói Thiên Võ Khuê như sấm, chậm rãi nói: “Chỉ còn là đường chết mà thôi”.
Tần Ninh nghe thấy lời này, nhưng lại cười nói: “Cái này làm sao có thể gọi là mưu kế thủ đoạn? Ta có thể dẫn động thánh trận ở đây, giết các ngươi, đây là bản lĩnh của ta”.
“Nếu các ngươi có thể làm được, cũng được thôi, đỡ phải tự ta ra tay, có lợi biết bao!”
Mặc Vân Thần cầm bút lông Thiên Nguyên, khẽ cười nói: “Không hổ xuất thân từ dòng tộc Thánh Thú Tông, dáng vẻ này của ngươi giống hệt như Ngự Thiên Thánh Tôn!”
“Ngươi đã gặp Ngự Thiên Thánh Tôn?”, Tần Ninh hỏi vặn lại: “Không phải chứ, năm vạn năm trước, ngươi là thủ lĩnh của Mặc Vân thị, nói như vậy, tám vạn năm trước, ngươi có thể chỉ là một tộc nhân nhỏ bé trong Mặc Vân thị, hẳn là không có tư cách gặp được Ngự Thiên Thánh Tôn chứ?”
Những lời này vừa nói ra, vẻ mặt Mặc Vân Thần trở nên lạnh lùng.
Lão ta là không có tư cách!
Hồi đó, Ngự Thiên Thánh Tôn vô cùng mạnh, lão ta lúc đó chỉ là một đứa trẻ.
“Miệng lưỡi sắc sảo!”
Trên đầu Kính Phi Tiên, thánh gương Đảo Nguyệt lơ lửng trên không trung phát ra những tia sáng, khiến Kính Phi Tiên nhìn giống như tiên nhân.
“Nhưng bây giờ, ngươi có thể làm gì!”
Kính Phi Tiên lạnh lùng hừ một tiếng nói: “Cùng đường, chết là cái chắc”.
“Làm sao đây?”
Lúc này, Hạo Thiên lẩm bẩm nói.
Hắn ta ngưng tụ ra được thể văn, nhưng vẫn chưa được coi là Thánh Hoàng thực sự.