Từ trong mười hai đỉnh núi, mười hai thân ảnh lao ra, một đòn bá đạo đánh thẳng đến Tần Ninh.
Nhìn thấy cảnh này, Hạo Thiên hừ lạnh một tiếng, ngay lập tức ra tay, đánh thẳng đến.
“Cút!”
Quát xuống một câu, một quyền đánh đến.
Ầm…
Mặt đất rung chuyển đỉnh núi lắc lư, mười hai thân ảnh dừng lại, cơ thể Hạo Thiên cũng lùi lại, sắc mặt hơi tái.
“Sư huynh!”
Y Linh Chỉ vội vàng tiến lên.
Cùng lúc đó, Tần Ninh cũng đã lui lại.
“Không chỉ lấy được truyền thừa, còn để lại nơi này chuẩn bị ám hại ta, không hổ là thế gia Linh Vũ, bỉ ối nhất trong năm phương thánh cảnh".
Tần Ninh bình tĩnh nói.
“Ha ha, Tần công tử, lời này nói ra là quá khen ngợi thế gia Linh Vũ chúng ta rồi”.
Một giọng nói cười vang lên.
Lúc này Linh Vũ Lương với thân hình hơi mập bước ra từ trong đám mười hai người đó, giễu cợt nói: “Nếu nói bỉ ổi, ai có thể so với Tần Ninh ngươi!”
Xung quanh cơ thể hơi béo của Linh Vũ Lương, thể văn ngưng tụ hiện rõ.
“Thánh Hoàng!”
“Thánh Hoàng!”
Lúc này, nhiều người kinh ngạc thốt lên.
Thể văn ngưng tụ.
Đây là thể văn Thánh Hoàng, cảnh giới Thánh Hoàng mới có thể sinh ra.
“Truyền thừa của lão tổ chúng ta, ngươi lại trắng trợn cướp đoạt, nói đến bỉ ổi, ai có thể so với Tần Ninh ngươi!”
Lúc này, một tiếng hừ lạnh lùng vang lên.
Chỉ thấy phía bên trái đám người xuất hiện rất nhiều thân ảnh.
Mà người đứng đầu, thân hình cao lớn, chính là Đoạn Tình Kiếm Đoạn Sơn Hà của tộc Đoạn Tình.
Lúc này khí tức của Đoạn Sơn Hà cũng vô cùng cường thịnh, không hề yếu hơn Linh Vũ Lương.
Nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt Tần Ninh lạnh lùng.
Lúc trước gặp Đoạn Sơn Hà bị mất một cánh tay, nhưng bây giờ, cánh tay đó lại hoàn hảo không khuyết tật gì.
Không ngoài dự đoán, truyền thừa tộc Đoạn Tình hẳn là đã về tay.