Cả địa vực này dường như là địa vực bị máu tươi nhuốm đỏ.
Phóng mắt nhìn qua, khắp nơi đều là màu đỏ, từng luồng khí tức khiến người ta khiếp sợ truyền ra.
Dường như mới đây thôi còn là ở giữa núi hoang vu, ngay sau đó đã tiến vào trong thế giới màu máu vô biên vô tận.
“Nơi này chính là tế đàn Vong Giả ư?”
Có người thấp giọng nói: “Có vẻ thật âm u…”
Âm u?
Nơi này không tính là âm u gì.
Tần Ninh từ từ nói: “Năm phương thế lực đều đến vì truyền thừa của mình, truyền thừa của năm phương thế lực chính là thánh binh, thánh đan, và một số tu hành lĩnh ngộ của lão tổ các ngươi để lại”.
“Những thứ này, ta cũng đã nói, không chỉ bọn họ có thể lấy được, mà chúng ta cũng có thể”.
Lời vừa được nói ra, Hạo Thiên lên tiếng nói: “Ý của tông chủ là… chúng ta đi cướp?”
“Sao có thể gọi là cướp?”
Thạch Cảm Đương cười he he nói: “Năm đó là tổ sư gia để lại, bây giờ chẳng qua là chúng ta lấy những thứ tổ sư gia để lại mà thôi”.
Nghe thấy lời này, Tần Ninh lại nhìn Thạch Cảm Đương.
“Không! Chính là cướp!”
Lúc này Thạch Cảm Đương hơi loạng choạng suýt trượt ngã.
Tần Ninh lại nói: “Lần này nếu chúng ta tiến vào đây thì không cần chuẩn bị đi nữa”.
Vừa dứt lời, Tần Ninh đi trước dẫn đường.
Hơn trăm người cùng đi theo, không dám bỏ đi tùy tiện, thậm chí ngay cả hòn đá màu máu dưới đất cũng không dám chạm vào.
Mọi người đều như vậy, chỉ sợ chạm vào thứ gì không nên chạm.
Như vậy mọi ngươi đều đi về phía trước, từng bóng hình đều đan xen hứng thú.
Dưới tình hình này, sau khoảng nửa ngày, mọi người xuất hiện ở giữa một ngọn núi chất đống đá vụn.
Nhìn kỹ lại những ngọn núi đó đều là từng khối đá vụn, mỗi khối đá vụn không hề có bố cục, nhưng lại chất đống thành từng ngọn núi đá vụn ngàn trượng.
Từng tòa núi đá vụn tụ lại san sát.
Tần Ninh cười nói: “Đây là một trong những nơi phong cấm năm đó, là nơi đám người Thiên Võ Phong dẫn đầu Thiên Võ Đạo bị phong cấm”.
Vừa dứt lời, mọi người đều nhìn về phía đỉnh núi.