Mà ngay lúc này, Tần Ninh ở bên trong cửa máu đột nhiên xuất hiện lần nữa.
“Những ai đang xem náo nhiệt ở đây, mọi người đều có thể đi vào”.
“Dù sao thì truyền thừa của đám thế gia Linh Vũ, Thiên Võ Đạo kia cũng chẳng phải chỉ mình bọn chúng là nhận được!”
“Vừa rồi ta có nói năm người này cần máu để duy trì cửa máu, đó là nói láo đấy, cửa máu này có thể duy trì mà không cần máu của năm người kia”.
Nói xong, Tần Ninh nhìn năm phương truyền thừa và tên mặc huyết bào.
“Các vị, hẹn gặp lại bên trong tế đàn”.
Nói xong, bóng dáng Tần Ninh nhất thời biến mất.
“Cái tên khốn nạn này, biết ngay là hắn không có lòng tốt mà”.
Linh Vũ Lương gầm lên: “Đuổi theo!”
Mà cùng lúc đó, năm người Linh Vũ Hàm, Đoạn Tử Hàm, Kính Trung Nhân, Mặc Vân Lễ, Thiên Phương Việt phẫn nộ cắn răng, Tần Ninh cố ý chơi bọn họ.
Năm người lúc này lần lượt thoát ra.
Mà cửa máu yên lặng cũng chẳng có gì thay đổi.
Cửa máu to lớn, cao trăm trượng, giống như một cái miệng thú đang há ra để cắn nuốt tất cả.
“Tên khốn kiếp này...”
Linh Vũ Hàm khẽ nói: "Ta nhất định phải tự tay giết hắn mới có thể xả được nỗi hận này!"
Tốn bao nhiêu máu tươi, cuối cùng hóa ra là bị lừa gạt.
Cửa máu lúc này vẫn đứng yên bất động.
“Ta...”
Đoạn Tử Hàm của tộc Đoạn Tình lúc này đỏ bừng mặt, nói: “Cơ thể ta nóng quá...”
“Ta cũng vậy!”
Kính Trung Nhân giờ phút này nói.
Kính Trung Vũ vội vàng nói: "Tam đệ, có khó chịu ở đâu nữa không?”
Kính Trung Nhân lắc đầu.
Năm vị Thánh Vương đều là cảnh giới lục hiền, nếu xảy ra vấn đề thì năm phương truyền thừa sẽ tổn thất cực lớn.
“Đã vậy thì đi vào đi!”
Giờ phút này, Linh Vũ Lương vội nói: “Chỉ còn cách một bước nữa thôi, Tần Ninh chắc chắn sẽ phải chết”.
Đi qua cửa máu, trong nháy mắt cảnh sắc đã thay đổi, khiến đám người năm phương truyền thừa đều thay đổi sắc mặt.
“Đây... là gì...”