Mọi thứ ầm ầm nổ tung.
Chỉ thấy có vô số huyết văn đang ngưng tụ, trải khắp chân Tần Ninh.
Ngay lập tức, huyết văn bay lên không, ngưng tụ thành một cái cửa máu.
Tần Ninh bước vào trong cửa máu, biến mất không thấy.
“Cái tên khốn kiếp này định chạy ư?”
Đoạn Sơn Hà mở miệng nói.
“Hắn không dám đâu!”
Người mặc huyết bào tự tin nói: “Nếu hắn chạy đi, những người bên cạnh hắn sẽ đều phải chết”.
“Các ngươi đã điều tra rõ ràng rồi mà? Dương Thanh Vân, Diệp Viên Viên, Địch Nguyên cùng những người khác đều cực kỳ quan trọng với hắn”.
Nghe vậy, đám người gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Cửa máu lúc này phiêu đãng trong huyết trận, năm vị Thánh Vương kêu thảm liên tục như đâm vào lòng sáu người Linh Vũ Lương, Đoạn Sơn Hà.
Mà lúc này, đám người Hạo Thiên, Y Linh Chỉ đều có vẻ cười trên nỗi đau của người khác.
“Thủ đoạn của tông chủ thật độc đáo!”
Hạo Thiên cất giọng nói: “Xem ra các vị rất lo lắng nhỉ!”
Thiên Chấn Thương khẽ nói: “Bớt lẻo mép đi, cẩn thận lát nữa phải chết trên tay ta thì cũng đừng cầu xin ta tha thứ”.
“Ngươi cứ thử xem!”
Y Linh Chỉ lạnh lùng đáp.
Tuy Thánh Thú tông có tổng cộng tám đệ tử.
Nhưng không có nghĩa là Thánh Thú tông rất yếu.
Tám đệ tử, ai cũng có thực lực không tầm thường, còn có khả năng ngự thú.
Mà lúc này, cửa máu đã nảy sinh biến hóa.
Cửa máu vốn đang hư ảo dần dần biến thành thật.
Trên cửa máu bắt đầu xuất hiện những vết ấn.
Mộc văn chân thực, vết máu chân thực, khung cửa chân thực...
“Tế đàn Vong Giả đã được mở ra”.
Tần Ninh mở miệng.