“Sáu người chúng ta liên thủ đủ để cuốn lấy ngươi, và đám người kia... chắc chắn sẽ phải chết”.
Hạo Thiên cùng Y Linh Chỉ nghe vậy đều tỏ vẻ lạnh lùng.
“Linh Vũ Lương, ngươi cũng chỉ có chút phách lực đấy thôi, nếu ta không bị thương thì ngươi dám đứng ở đây nữa không?”
Nghe vậy, Linh Vũ Lương hừ đáp: “Nhưng... ngươi lại bị thương rồi! Nhặt được cái mạng về thì nên biết thân biết phận đi, niệm tình giữa chúng ta nên ngươi hãy câm miệng lại, đừng có lắm mồm”.
Sắc mặt Hạo Thiên lạnh lùng, không nói gì thêm.
Tình huống trước mắt đúng là như vậy.
Nếu như hắn ta và Y Linh Chỉ còn ở thời kỳ đỉnh phong thì sáu kẻ này... không đáng là đối thủ khi hai người bọn họ kết hợp.
Nhưng Tần Ninh đã phải sử dụng một thủ đoạn cực lớn mới cứu được bọn họ về, đây đã là việc cực kỳ khó tin rồi.
Mà thân thể vừa mới khôi phục lại của bọn họ cũng không thể chịu quá nhiều sức mạnh rót vào.
Tần Ninh chỉ nhìn năm phương truyền thừa, bình tĩnh nói: “Các ngươi cho là ta cam tâm tình nguyện mở lại tế đàn Vong Giả à? Mỗi phương ra một Thánh Vương lục hiền, tổng cộng năm người, cùng ta mở cấm chế của tế đàn Vong Giả ra!”
Nghe vậy, nhóm Linh Vũ Lương, Thiên Chấn Thương đều quay sang nhìn nhau.
Có tin hay không đây?
Mà lúc này, người mặc huyết bào đã cười nói: “Mọi người đừng làm phí thời gian nữa”.
Nghe vậy, Linh Vũ Lương nhìn lại Tần Ninh một cái, rồi một bóng người ở bên cạnh ông ta bước ra.
“Thế gia Linh Vũ, Linh Vũ Hàm!”
Giọng nói của Linh Vũ Hàm không quá vang đội, nhưng cũng có khí phách.
“Tộc Đoạn Tình, Đoạn Tử Hàm”.
Một người phụ nữ trung niên bước ra từ bên tộc Đoạn Tình, giọng nói lạnh lẽo, nhìn chằm chằm Tần Ninh.
“Động tiên Kính Nguyệt, Kính Trung Nhân!”
“Mặc Vân thị, Mặc Vân Lễ!”
“Thiên Võ Đạo, Thiên Phương Việt!”
Tần Ninh nhìn năm người, dò xét vài lần.
“Tập hợp!”
Nói xong, cả năm người lần lượt đi ra.