“Tần Ninh, ta biết ngươi, ngươi đã giết mấy người Cảnh Khoát, Kim Ngọc Long, đúng là rất ghê gớm đấy. Ngươi cũng hiểu rõ về những truyền thừa của cương vương Minh Ung và viện trưởng học viện Thiên Thần!”
“Nhưng ta vẫn phải khuyên ngươi một câu, cho dù ngươi có chống lại được cảnh giới Thiên Võ thì ngươi có chống được cảnh giới Thiên Nguyên không?”
“Làm gì cũng phải khiêm tốn một chút, nếu không...”
“Ta đổi ý rồi!”
Dương Khai Thái còn chưa nói xong thì Tần Ninh đã bước ra, nhìn Thương Hư và nói: “Ta đổi ý rồi, không cần phế tu vi hai người này nữa!”
Nghe vậy, tất cả đều hít sâu vào.
Hình như Tần Ninh này vẫn chịu khuất phục.
Dù sao thì Dương Khai Thái là vương gia ở cảnh giới Thiên Võ bảy biến, trong cương quốc Tam Dương cũng rất có uy danh.
Dương Khai Thái cũng thở phào nhẹ nhõm.
Những gì Tần Ninh làm được, đương nhiên cương quốc có thể tra ra và rất quan tâm đến hắn.
Bức tượng hung ác đó, cho dù là ông ta cũng không dám chắc chắn là chống đỡ được.
Cũng may tên nhóc này không dám đối địch với cương quốc.
Nhưng câu tiếp theo của Tần Ninh lại khiến mọi người chết lặng.
“Ta đổi ý rồi, Thương Hư, giết luôn đi!”
Tần Ninh chậm rãi nói: “Cho đến giờ mà vẫn có người đến làm phiền, chứng tỏ ta chưa giết người đủ nhỉ”.
Lời này nói ra, tất cả đều sững sờ.
Tần Ninh không nói đùa sao?
Mọi người cứ tưởng Tần Ninh đang nhượng bộ, nhưng ai mà ngờ, người này lại không chịu mà còn đòi giết hai người Đoạt Anh, Đoạt Thốn.
“Ngươi dám!”
Dương Khai Thái phẫn nộ bừng bừng, cả người dần tỏa ra sát khí.
Dường như ông ta muốn động thủ và giết chết Tần Ninh ngay lập tức.
Thương Hư lại chẳng quan tâm làm gì, hai chân dùng lực xuống. Những tiếng răng rắc vang lên, hai vô địch cảnh giới Thiên Võ một biến mất mạng trong chớp mắt, máu tươi bắn tung tóe.
Thương Hư lạnh lùng nhìn Dương Khai Thái.
Dám uy hiếp công tử à, muốn chết!
Sắc mặt Dương Khai Thái cương cứng, thần tình hung ác.
“Tốt, tốt, tốt lắm!”
Ông ta bước ra, sát khí phun trào.
Dương Khai Thái vung quyền về phía Tần Ninh.
“Công tử cẩn thận!”