Tần Ninh hừ một tiếng, vung tay ra.
“Thiên Mãng Phọc!”
Trong nháy mắt, thánh lực cuộn tròn giống như hóa thành giao mãng, quấn quanh thân thể Thiên Tử Thương.
“Đạo chủ cứu mạng!”
Thiên Tử Thương quát lên.
Ông ta không muốn chết, không muốn chết trong tay Tần Ninh như Võ Tường.
Nếu chết, chuyện ngày hôm nay sẽ lưu truyền cả cái thánh vực Thiên Hồng này.
Tần Ninh là yêu nghiệt tuyệt thế.
Còn ông ta sẽ trở thành trò cười tuyệt thế, quá oan uổng.
“Tần Ninh, ngươi!”
Lúc này, Thiên Chấn Thương gầm lên, sát khí toàn thân cuồn cuộn mà ra.
“Thiên Võ Long Ngâm Quyết!”
Hai tay kết ấn, vô số thánh lực bộc phát, ngưng tụ thành một cú nổ phóng ra.
Rầm...
Một tiếng trầm thấp vang lên.
Cự long phi vũ, cuồng phong quật khởi.
Thấy cảnh này, Tần Ninh chỉ cười nhạo một tiếng.
“Mãnh Hổ Cầm!”
Một con hổ phá không mà ra, thánh lực càn quét đầy trời.
Thân thể trăm trượng của mãnh hộ giờ phút này nhào về phía cự long, cự long giương nanh múa vuốt, xé rách mà ra.
Mãnh hổ chiến cự long.
Nhất thời, tiếng va chạm kịch liệt như muốn đâm rách tai người xem.
Đây là thánh lực va chạm, cũng là lực bộc phát của hồn phách.
Tần Ninh đúng là chỉ mới đến cảnh giới Thánh Vương mà thôi.
Nhưng Tần Ninh có ba thể hồn phách có thể tách ra, có thể dung hợp, lực bộc phát hồn phách của Tần Ninh còn vượt qua những kẻ cùng cảnh giới.
Không chỉ là cùng cảnh giới.
Cho dù là Thánh Vương lục hiền hồn áp ba ngàn dặm thì Tần Ninh cũng chẳng hề kém cạnh.
Long hồn và phượng hồn từ phụ thân và mẫu thân bầu bạn bên hắn cả đời.
Năm xưa, tam hồn nhập thể khiến hắn tăng lên một cảnh giới, khổ luyện nhiều hơn mười lần trăm lần so với người khác.
Nhưng điều này cũng bồi dưỡng hắn bước vào một cảnh giới, nền tảng càng vững chắc hơn so với thiên kiêu bình thường.