Dịch Bình Xuyên khóc lóc om sòm, không ngừng gào thét.
Thấy vậy, Tần Ninh chỉ bình tĩnh đứng yên.
Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi, Thạch Cảm Đương và Dương Thanh Vân tuy không nói nhưng cũng thầm kinh ngạc trong lòng.
Dịch Bình Xuyên ngày thường nhìn có vẻ phổi bò, nhưng bây giờ...
Dáng vẻ này còn khiến người ta thương tâm hơn cả Giản Bác, Tấn Triết và Nhan Như Họa lúc trước.
Lúc này, Địch Nguyên thì ngồi xổm ôm đầu, nước mắt chảy xuống như mưa, nhưng lại không phát ra âm thanh nào.
Nhan Như Họa và Tấn Triết tiến lên an ủi.
Giản Bác đi tới trước mặt Tần Ninh, xoa khóe mắt, chắp tay nói: “Tổ sư gia thứ tội, Dịch sư huynh... Dịch sư huynh được Đường Minh sư huynh ôm về tông môn...”
“Ban đầu tổ sư nói Dịch sư huynh không hợp làm ngự thú sư, Đường Minh sư huynh đã kiên trì giữ huynh ấy lại, dạy bảo từ nhỏ, cho nên...”
Tần Ninh nghe vậy thì gật đầu,
Lúc hắn còn ở Thánh Thú tông, Hạo Thiên và Y Linh Chỉ mới là thiếu niên vừa trưởng thành, còn Đường Minh thì là một đứa bé con.
Thằng nhóc đó... bình thường cũng rất ít nói, vô cùng đôn hậu.
“Muốn khóc thì cứ để nó khóc đi!”
Tần Ninh chắp tay sau lưng, nhưng hai tay trong ống áo đã nắm chặt.
Ánh mắt hướng về phía trước, rồi bước ra.
“Thiên Võ Đạo!”
“Thiên Nghiêm Tùng!”
“Võ Dương!”
Tần Ninh nhìn hai người đứng đầu và nói: “Trước khi chết có gì muốn nói không?”
Đám võ giả đối diện giờ phút này đều hơi tái mặt.
Thiên Nghiêm Tùng và Võ Dương vô cùng khó hiểu, sao Tần Ninh lại biết tên bọn họ.
Từ khi đi vào thánh cảnh Vị Ương, bọn họ đã cực kỳ khiêm tốn, lúc ấy cũng có rất nhiều người, Tần Ninh đáng ra phải không để ý đến họ mới đúng.
Giờ phút này, Tần Ninh nhìn bọn họ, nói tiếp: “Sao? Rất tò mò vì sao ta lại nhớ tên các ngươi đúng không?”
Thiên Nghiêm Tùng và Võ Dương nghe vậy thì hơi nhăn mày.
“Chuyện này hai ngươi chắc sẽ không quên chứ?”
Lúc này, nghe được chuyện đó, cả hai người đều biến đổi sắc mặt.
“Tần tông chủ”.