Tất cả mọi người lúc này đều cảm thấy được vẻ thê lương.
Thậm chí, lâu dần, bọn họ còn trào dâng một cảm giác muốn khóc.
Tần Ninh dẫn mọi người từng bước tiến vào bên trong, mà theo đó, cảm xúc bi ai trong họ càng thêm mãnh liệt.
Tần Ninh không nói gì mà chỉ dẫn đám người vào trong.
Rầm...
Đột nhiên, ở phía trước cách đó không xa vang lên một tiếng nổ.
Tiếng nổ vang vọng, từng luồng khí bạo liệt bay lên, dù có cách hơn mười dặm thì cũng có thể cảm nhận được.
Thạch Cảm Đương lập tức nói: “Sư phụ, con đi xem xem thế nào”.
Nói xong, Thạch Cảm Đương phá không mà đi.
Tề Hạo lúc này cũng bay lên theo bước Thạch Cảm Đương.
Không bao lâu sau, Tề Hạo cùng Thạch Cảm Đương chưa quay về thì Tần Ninh đã cau mày, dẫn người đi thẳng tới.
Ở phía trước, có mấy chục người đang đánh nhau.
Mà nhìn kỹ thì trong số đó có những bóng dáng không hề xa lạ.
Đó là ba người U Hồn Thiên, Lý Tín và Sở Hà đang dẫn theo đệ tử của Cửu U đài chống cự lại đám người khác.
Khi Tần Ninh nhìn sang mấy người cầm đầu ở phe còn lại thì sắc mặt lập tức trở nên lạnh lẽo.
“Trùng hợp quá!”
Lúc này, Tần Ninh nhìn phía trước, mỉm cười.
Nhưng trong nụ cười là sát khí cùng sự lạnh lùng.
Mà sau đó, hai phe giao thủ cũng ngừng lại.
“Hửm?”
Chỉ thấy mấy chục người của phe bên kia tập trung lại một chỗ, nhìn sự xuất hiện của nhóm Tần Ninh, sắc mặt cẩn trọng.
Cùng lúc đó, U Hồn Thiên, Lý Tín và Sở Hà cũng liên tiếp lui lại.
“Tần tông chủ!”
U Hồn Thiên nhìn thấy Tần Ninh thì vui mừng chắp tay nói: “Mấy tháng không gặp, Tần tông chủ bình yên vô sự, tại hạ cũng yên tâm”.
Tần Ninh gật đầu, lập tức nói: “Có chuyện gì thế?”
U Hồn Thiên nhìn mấy người đối diện, khẽ nói: “Đám người kia thấy mấy vị trưởng lão và đệ tử của Cửu U đài chúng ta nhận được nhiều thánh bảo và thánh dược quá liền đuổi giết, định... cướp của!”
Tần Ninh nhìn đám người kia, khẽ nhếch miệng.
Thạch Cảm Đương nhỏ giọng nói: “Dịch Bình Xuyên và Địch Nguyên cũng ở đây...”
Giờ phút này, Dịch Bình Xuyên và Địch Nguyên đến chỗ Tần Ninh, cung kính chắp tay hành lễ.
Dịch Bình Xuyên oang oang nói: “Tông chủ, đám người kia quá vô liêm sỉ, con và Địch Nguyên sư đệ thấy vậy nên dừng lại giúp đỡ, vừa hay lại gặp luôn người”.