Thậm chí trong lòng không ít người còn nghĩ nếu lúc đó mình có mặt ở hiện trường, chắc chắn sẽ quỳ xuống cầu xin Ngự Thiên Thánh Tôn.
“Đừng! Đừng mà, cho ta đi!”
Lúc này Ngự Thiên Thánh Tôn nâng lòng bàn tay lên, một bóng hình lập tức xuất hiện.
Nhìn bóng hình đó, đám người Diệp Viên Viên, Dương Thánh Vân, Giản Bác đều sửng sốt.
Phệ Thiên Giảo!
Đúng thế, là Phệ Thiên Giảo.
Lúc này Phệ Thiên Giảo nhìn có vẻ còn non nớt, chưa trưởng thành như bây giờ, thậm chí còn rất dễ thương.
Nó được Ngự Thiên Thánh Tôn xách trên tay, miệng còn ngậm một loại quả.
“Quả Cửu Ngự Thiên Huyền này, ngay cả Thánh Đế cũng phải liều mạng tranh cướp, ngươi lén ăn làm gì?”, Ngự Thiên Thánh Tôn cười thản nhiên.
Lúc này Phệ Thiên Giảo được xách trong tay hắn kêu lên ư ư, không chịu nhả ra.
“Thôi thôi!”
Ngự Thiên Thánh Tôn cười thản nhiên nói: “Ta đã vào nơi này, phá đế trận của ngươi, thì để lại một giới trận cho ngươi, phong cấm vững chắc”.
“Vị Ương Thánh Đế, quả này coi như báo đáp công lao của ta đi”.
Ngự Thiên Thánh Tôn nói xong, vỗ đầu của Phệ Thiên Giảo, cười nói: “Nhị Cẩu, đi thôi”.
Phệ Thiên Giảo lập tức nuốt quả đó, ngúng nguẩy cái đuôi theo chủ nhân rời khỏi nơi này.
Hình ảnh kết thúc tại đó.
Lúc này, trong lòng mọi người vẫn bị chấn hãi.
Năm đó Ngự Thiên Thánh Tôn đã từng đi vào địa cung Linh Nguyệt.
Nhìn thấy năm thánh khí đủ khiến thánh vực Thiên Hồng nổi lên gió tanh mưa máu, mà không hề động lòng.
Đây… có lẽ là sự quyết đoán của cường giả!
Chỉ riêng điều này thôi, bọn họ đều không sánh bằng.
Lúc này, hiện trường dường như trải qua sự im lặng rất lâu, cuối cũng lại xảy ra biến đổi.
Một bóng hình lại xuất hiện ở nơi này.
Cũng là một thanh niên trẻ, nhìn có vẻ cũng khoảng hai mươi tuổi, chỉ có điều hắn mặc võ phục màu mực, tóc dài buộc lại, trông cũng anh tuấn tự nhiên, phong lưu phóng khoáng.
Nhưng thanh niên đó không phải bước chân đi vào mà là lăn vào.
Bộ võ phục nhuốm không ít vết máu, rất nhếch nhác thảm hại.