Phong Thần Châu

Chương 4640: “Dù gì đi theo Tần tiên sinh cũng an toàn hơn”.  




 Tề Hành và Tề Hoàn cảm thấy khí thế khủng bố đó thì lập tức sợ hãi.  

 

Mà không bao lâu sau, mặt đầm bắt đầu chuyển động.  

 

Một khí tức khiến lòng người rét lạnh lan tỏa ra khắp nơi.  

 

Bóng dáng Tần Ninh dần dần hiện ra.  

 

Toàn thân là khí thế kinh người, mạnh mẽ hơn hai tháng trước gấp bội lần.  

 

“Thiên Thánh bát phẩm rồi!”  

 

Lúc này, Tề Hành đã cảm nhận được rất rõ khí tức khủng bố của Tần Ninh.  

 

“Đúng là Thiên Thánh bát phẩm rồi”, Tề Hoàn kinh ngạc nói: “Đúng là Tần tiên sinh...”  

 

Bọn họ cũng có mặt ở Cửu U đài hôm đó.  

 

Tần Ninh đi từ Thiên Thánh nhị phẩm đến tam phẩm, rồi đến thất phẩm đều nhẹ nhàng như nước chảy mê trôi.  

 

Mà hôm nay lại đi từ thất phẩm đến bát phẩm, tốc độ cũng càng nhanh hơn nữa.  

 

Người như này nếu không được gọi là thiên tài thì còn ai dám tự xưng là thiên tài chứ!  

 

Lúc này Tần Ninh nhìn cả hai người.  

 

Hắn đi đến bên bờ đầm, mặc lại trường sam màu trắng, buộc đai lưng rồi cười nói: “Hai ba tháng nay có cảm nhận thế nào rồi?”  

 

Tề Hành vội vàng nói: “Thân xác đã mạnh lên không ít, sắp muốn đột phá... nhưng cũng không nhanh như vậy...”  

 

Tần Ninh gật đầu: “Không vội!”  

 

“Các ngươi đi cùng ta hay là ở lại đây tiếp tục tu hành?”  

 

“Thời gian tu hành ở đây của ta đã hoàn tất, công hiệu của đầm Hàn Băng không còn quá lớn với ta nữa”.  

 

Nghe vậy, Tề Hành lập tức nói: “Nếu Tần tiên sinh đồng ý đưa chúng ta đi cùng thì chúng ta dĩ nhiên sẽ đi theo...”  

 

Tề Hành ngại ngùng nói: “Dù gì đi theo Tần tiên sinh cũng an toàn hơn”.  

 

“Vậy thì đi thôi”.  

 

“Vâng!”  

 

Ba người lúc này rời khỏi thánh đầm.  

 

Nhiều ngày sau, một đội người xuất hiện ở thánh đầm Hàn Băng.  

 

Một người đứng đầu trông có vẻ khôi ngô, khí tức mạnh mẽ, hiển nhiên là cao thủ Thiên Thánh thập phẩm.  

 

Bên cạnh người này chính là Cốc Thược, cô ta nhìn về phía sơn cốc với sự sợ hãi từ tận đáy lòng.  

 

“Võ Kình thúc, họ đi rồi ạ...”  

 

Một thanh niên đi lên chắp tay nói.  

 

“Đã ba tháng rồi mà, chắc chúng sẽ chẳng ở lại đây đâu”.  

 

Người đàn ông khôi ngô kia đi vào đầm nước, nhìn dòng nước rồi lẩm bẩm: “Đây là một nơi kỳ diệu”.  

 

“Tăng cường thân thể, tôi luyện thánh hồn thánh phách”.  

 

Võ Kình nói tiếp: “Báo cho các đệ tử của Thiên Võ Đạo xung quanh đây, bảo họ có thể đến đây tu hành”.  

 

“Vâng!”  

 

Mấy người lúc này tản ra...  

 

Võ Kình nhìn Cốc Thược, nói: “Yên tâm đi, Thiên Võ Đạo chúng ta sẽ không e ngại Tần Ninh đâu. Đạo chủ đích thân đối phó với Tần Ninh thì đã là vạch rõ thái độ rồi!”  

 

“Cốc Thược, đừng để chuyện này trở thành tâm ma của mình”.  

 

Cốc Thược nghe vậy thì sắc mặt mang theo mấy phần giãy dụa.  

 

“Võ Kình thúc, chúng ta có thể giết Tần Ninh không?”  

 

Cốc Thược lẩm bẩm: “Tần Ninh này đến từ Thánh Thú tông, có quan hệ với Ôn Hiến Chi, nếu giết hắn thì e là Ôn Hiến Chi sẽ không tha cho chúng ta!”  

 

Võ Kình nghe vậy thì mỉm cười: “Ác giả ác báo, Tần Ninh này chỉ cần hơi sơ sẩy một chút thì chắc chắn sẽ mất mạng ngay. Mà sẽ... cực kỳ thảm thiết!”  

 

Nghe vậy, ánh mắt Cốc Thược chứa đầy sự hận thù.  

 

“Được rồi, đây là nơi có thể tu hành, ngươi cũng tranh thủ ở đây tu luyện đi”.  

 

“Thánh cảnh Vị Ương mở ra, đây mới chỉ là bắt đầu, chuyện tiếp theo... còn dài lắm!”  

 

Đám người Thiên Võ Đạo bận rộn chuẩn bị ở lại đầm nước lâu dài!  

 

Mà một bên khác, Tần Ninh dẫn Tề Hành và Tề Hoàn đi qua núi rừng giữa thánh cảnh Vị Ương.  

 

 

chapter content