Võ Kình nói tiếp: “Báo cho các đệ tử của Thiên Võ Đạo xung quanh đây, bảo họ có thể đến đây tu hành”.
“Vâng!”
Mấy người lúc này tản ra...
Võ Kình nhìn Cốc Thược, nói: “Yên tâm đi, Thiên Võ Đạo chúng ta sẽ không e ngại Tần Ninh đâu. Đạo chủ đích thân đối phó với Tần Ninh thì đã là vạch rõ thái độ rồi!”
“Cốc Thược, đừng để chuyện này trở thành tâm ma của mình”.
Cốc Thược nghe vậy thì sắc mặt mang theo mấy phần giãy dụa.
“Võ Kình thúc, chúng ta có thể giết Tần Ninh không?”
Cốc Thược lẩm bẩm: “Tần Ninh này đến từ Thánh Thú tông, có quan hệ với Ôn Hiến Chi, nếu giết hắn thì e là Ôn Hiến Chi sẽ không tha cho chúng ta!”
Võ Kình nghe vậy thì mỉm cười: “Ác giả ác báo, Tần Ninh này chỉ cần hơi sơ sẩy một chút thì chắc chắn sẽ mất mạng ngay. Mà sẽ... cực kỳ thảm thiết!”
Nghe vậy, ánh mắt Cốc Thược chứa đầy sự hận thù.
“Được rồi, đây là nơi có thể tu hành, ngươi cũng tranh thủ ở đây tu luyện đi”.
“Thánh cảnh Vị Ương mở ra, đây mới chỉ là bắt đầu, chuyện tiếp theo... còn dài lắm!”
Đám người Thiên Võ Đạo bận rộn chuẩn bị ở lại đầm nước lâu dài!
Mà một bên khác, Tần Ninh dẫn Tề Hành và Tề Hoàn đi qua núi rừng giữa thánh cảnh Vị Ương.