Lúc này, hai người thấy Tần Ninh là như thấy cứu tinh.
“Sao vậy?”
Tề Hành vội đứng dậy, ho ra máu, sắc mặt tái mét, bật lên: “Bị người đuổi giết!”
Đuổi giết?
Tần Ninh còn chưa kịp hỏi rõ tình hình thì phía sau cũng đã vang lên mấy âm thanh xé gió.
Sau đó là rất nhiều người xuất hiện.
Mà người đứng đầu là một cô gái trẻ tuổi.
Cô gái để tóc đuôi ngựa rất dài, vẻ ngoài xinh đẹp, toàn thân toát ra khí tức linh động.
“Đây rồi!”
Thấy hai người, cô ta mỉm cười.
Mười mấy người sau lưng cô ta cũng lần lượt tiến lên.
“Là ngươi!”
Vào giờ phút này, cô gái đứng đầu nhìn thấy Tần Ninh thì lại tỏ ra cẩn trọng.
Đám người còn lại cũng trở nên cẩn thận hơn.
“Các ngươi là...”
Cô gái đứng đầu nói: “Chúng ta là truyền nhân Thiên Võ Đạo, Tần Ninh, ngươi ở đây làm gì?”
Nghe vậy, Tần Ninh bật cười.
“Đây là thánh cảnh Vị Ương, ai cũng vào được, sao ta thì không?”, Tần Ninh cười nói: “Ngươi còn vào được thì cớ gì ta lại phải ở ngoài cơ chứ?”
“Hay ngươi cho rằng Thiên Chấn Thương của Thiên Võ Đạo các ngươi đánh lén ta một lần rồi bỏ chạy thì ta sẽ chết luôn?”
Nghe vậy, sắc mặt cô gái kia hơi lúng túng.
“Ngươi lúc ấy nói là cùng nhau thu hồi sức mạnh, đạo chủ chúng ta chẳng qua là... là không cẩn thận...”
Nghe đến lời này, Tần Ninh phụt cười: “Bao nhiêu tuổi rồi mà còn ngây thơ như vậy?”
Cô gái kia lúng túng.
Người thanh niên bên cạnh cô gái kia lên tiếng: “Cốc Thược tỷ...”
“Cái tên này khi ấy hoàn toàn dựa vào sức mạnh của mạch Thánh Long của Cửu U đài thì mới đối phó được Thánh Vương, Thánh Hoàng. Nếu không, hắn chỉ là Thiên Thánh nho nhỏ thì sao có thể nghịch thiên như vậy được?”
“Đây không phải Cửu U đài, không còn mạch Thánh Long cho hắn mượn nữa rồi!”
Nghe vậy, Cốc Thược trừng mắt.
“Chính xác!”
Lúc này, ánh mắt của tất cả đều trở nên lạnh lẽo.
“Cái tên nhãi này còn bị đạo chủ đánh bị thương nữa, hiện tại tuy là Thiên Thánh thất phẩm nhưng cũng không thể là đối thủ của Cốc Thược tỷ được”.
Mấy người nói liền một mạch, ánh mắt Cốc Thược thay đổi mấy lần.
Cuối cùng, cô ta lạnh lùng nói: “Ta đối phó hắn, các ngươi giết hai tên kia đi”.