Vừa nói xong, không đợi mấy người kia trả lời, Dịch Bình Xuyên đã ha ha cười lớn mà nói: “Ta biết rồi, các ngươi đều nhớ ta muốn chết, nhưng ta không nhớ các ngươi đâu”.
“Còn nữa, Thánh Thú tông của chúng ta mọc ra một vị tông chủ từ khi nào thế? Tông chủ tạm thời không phải là Hạo Thiên sư huynh sao? Có phải mấy người các ngươi phản bội Thánh Thú tông rồi không?”
“Nói cho các ngươi biết, mặc dù Thánh Thú tông ít người, nhưng phản bội tông môn là tự tìm đường chết đấy”.
“Cẩn thận sư tổ trở về giết hết mấy đứa nhãi các ngươi”.
Không ai lên tiếng cả, Dịch Bình Xuyên tự mình nói, có vẻ cũng không định dừng lại.
Giản Bác lại mắng: “Ngươi nói nhiều quá, tại sao ngươi lại ở đây?”
“Ta?”
Dịch Bình Xuyên cười ha ha nói: “Sư huynh đời thứ tư Dịch Bình Xuyên anh minh thần võ của ngươi phát hiện trong Cửu U đài có quỷ dị nên đã lẻn vào đó từ mấy năm trước rồi, làm một lão đầu quét sân”.
“Ta đã xem rất nhiều truyện ma quái trong dân gian, trong đó nói cái gì mà thiếu niên bay thẳng lên trời, gặp phải ông cụ quét sân gì đó, nghe hay lắm. Thế nên ta đóng giả làm nhân vật ấy, mai phục trong Cửu U đài, kết quả ta thật sự phát hiện được!”
“Trong Cửu U đài này, không ít Ma tộc, ta đều ghi hết lại rồi”.
“Thế nào? Sư huynh của các ngươi có giỏi không? Ta hỏi đấy, các ngươi có phục không?”
Hắn ta dứt lời, sắc mặt ba người Giản Bác đều trở nên khó coi.
Nhan Như Họa nhìn Tần Ninh, run sợ nói: “Huynh ấy là như vậy, miệng lưỡi ba hoa, một khi mở miệng sẽ không khép lại được!”
“Tiểu Họa Họa, ngươi không thể nói ta như vậy được. Ta là sư huynh của ngươi, ngươi phải tôn kính, hiểu không?”
“Sư huynh đời thứ nhất, đời thứ hai, đời thứ ba đều không có ở đây, bối phận của ta cao nhất, phải nghe ta!”, Dịch Bình Xuyên nói tiếp.
“Biết rồi, biết rồi...”
Nhan Như Họa không nhịn được nói.
Lúc này, nhìn Dịch Bình Xuyên, lại nhìn Địch Nguyên, đột nhiên Nhan Như Họa có cảm giác ít nói tốt hơn nói nhiều nhiều!
Dịch Bình Xuyên nhìn Tần Ninh, nói: “Ta cũng không biết sao ngươi thành tông chủ được, nhưng giờ cũng không phải lúc nói chuyện này. Huyết Ngạo Quần này cảnh giới Thánh Vương, ngươi không phải là đối thủ của hắn”.
Tần Ninh mỉm cười.
Dịch Bình Xuyên nói tiếp: “Nên cứ giao người này cho ta!”
Dịch Bình Xuyên một thân chính khí, đứng ở phía trước.
Giản Bác nói: “Ngươi cẩn thận chút, người này không đơn giản đâu...”
“Ta biết rõ!”
Dịch Bình Xuyên nhìn Huyết Ngạo Quần, cười ha ha nói: “Đệ tử Ma tộc trong Cửu U đài, ta đã lọc ra hơn phân nửa. Lần này tốt rồi, bị tên tông chủ này xúi giục, những năm qua việc ta làm trở thành công cốc”.
“Nhưng ta lại không ngờ tới, ngay cả người đứng đầu Cửu U đài cũng bị đổi. Gặp phải ta, coi như ngươi xui xẻo”.
“Tại hạ Dịch Bình Xuyên, đệ tử đời thứ tư của Thánh Thú tông, cảnh giới Đại Thánh Vương, có pháp ngự thú, vô cùng mạnh. Huyết Ngạo Quần, ngươi giác ngộ trước khi chết đi!”
“Hôm nay chính là...”
“Ngươi nói nhảm nhiều quá!”, Huyết Ngạo Quần cau mày lại, thần sắc lạnh lùng.
Dịch Bình Xuyên bị cắt lời, vẻ mặt không vui. Hắn ta hừ một tiếng, một quyền đánh ra, trực tiếp giết về phía Huyết Ngạo Quần.
Tần Ninh thấy vậy, không nhịn được hỏi: “Bình thường hắn đều như thế sao?”
“Bình thường?”
Hắn ta dứt lời, Tần Ninh sửng sốt.
Nói chuyện kiểu gì chứ?
Hắn tưởng tượng đến cảnh Dịch Bình Xuyên ba la bô lô một đống, Địch Nguyên đáp một chữ: Ừ! Đúng! Tốt! Được!