Phong Thần Châu

Chương 4453: "Ngươi hỏi câu này... quá ngu!"  




 Yến Bắc Phong bình tĩnh nhìn về phía Tần Ninh, cười tủm tỉm nói: "Tìm đồ đệ? Thả phụ thân ta, ta sẽ trả đồ đệ lại cho ngươi".  

 

"Ngươi có tư cách gì cò kè mặc cả với ta?"  

 

Tần Ninh sải bước.  

 

"Chỉ là Thiên Thánh nhất phẩm mà dám phát ngôn bừa bãi bên trong Yến phủ, ngươi tìm nhầm chỗ rồi".  

 

Giờ phút này Yến Bắc Phong cũng bước tới, sát khí ngưng tụ.  

 

Yến Bắc Phong Thiên Thánh tam phẩm sao có thể sợ Tần Ninh Thiên Thánh nhất phẩm được chứ?  

 

Yến Bắc Phong vung tay, thuận thế bắt lấy nắm đấm của Tần Ninh.  

 

"Ngu dốt, buồn cười!"  

 

Bàn tay vừa dùng sức, Yến Bắc Phong liền biến sắc.  

 

Nắm đấm của Tần Ninh giống như thép tinh, sắt đá, cho dù hắn ta dùng hết sức lực, Tần Ninh vẫn đứng yên như cũ.  

 

"Ngu dốt? Buồn cười?"  

 

Tần Ninh đột nhiên lật bàn tay lại, nắm đấm hóa thành chưởng, một chưởng dán chặt lấy một chưởng của Yến Bắc Phong.  

 

Rắc rắc rắc...  

 

Trong tích tắc, tiếng xương nứt vang lên, bàn tay của Yến Bắc Phong mềm nhũn rũ rũ, sắc mặt trắng bệch, một tiếng kêu đau đớn vang lên.  

 

"Bắc Phong..."  

 

"Bắc Phong..."  

 

Lúc này sắc mặt của Yến Vinh và Yến Diệu đều trắng bệch.  

 

Tần Ninh lại bắt lấy bàn tay của Yến Bắc Phong, nhấc cả người hắn ta lên rồi ném xuống đất ầm một tiếng, bụi bặm bay lên tứ tung.  

 

"Đồ nhi ta ở đâu?"  

 

Giờ phút này, Yến Bắc Phong chỉ cảm thấy đau đớn từ cánh tay lan ra toàn thân, một câu cũng không nói nên lời.  

 

"Dừng tay!"  

 

Yến Diệu quát: "Ta dẫn ngươi đi tìm người, ta dẫn ngươi đi".  

 

Tần Ninh nhìn về phía Yến Diệu, thản nhiên nói: "Dẫn đường!"  

 

"Ngươi là người nào? Ngươi có biết ngươi làm như thế là hoàn toàn đắc tội nhà họ Yến không, tự ngươi suy nghĩ rõ ràng đi..."  

 

Tần Ninh nghe vậy, bàn tay túm lấy Yến Bắc Phong lại siết chặt thêm mấy phần, hắn quát khẽ: "Ngươi hỏi câu này... quá ngu!"  

 

Nhìn thấy khuôn mặt Yến Bắc Phong đau đớn đến mức gần như vặn vẹo, Yến Diệu vội vàng nói: "Ta dẫn ngươi đi, ta dẫn ngươi đi, ngươi dừng tay lại!"  

 

Tần Ninh không nói hai lời, một tay kéo Yến Bắc Phong nửa chết nửa sống trên mặt đất, chậm rãi tiến lên.  

 

Vân Sương Nhi đỡ Tiên Nhân phu nhân đi đằng sau.  

 

Xích Vũ Thiên Phong Điêu lại cẩn thận nhìn Yến Vinh.  

 

Hơn mười vị cao nhân Thiên Thánh nhà họ Yến ở xung quanh đều cẩn thận bao vây mấy người.  

 

Sau khi đi qua mấy đoạn hành lang, đình viện, càng ngày càng nhiều võ giả tụ tập đến.  

 

Tần Ninh vẫn không thay đổi sắc mặt.  

 

Cuối cùng lúc đi đến bên ngoài một đình viện, Yến Diệu mới dừng bước chân lại, nói: "Mấy người Dương Thanh Vân ở đây!"  

 

Nghe thấy lời này, ánh mắt Tần Ninh bình tĩnh, hắn hơi cảm ứng phía dưới rồi buông lỏng Yến Bắc Phong ra, sau đó sải bước chân ra tiến vào trong đình viện.  

 

"Thả đại ca ta ra!", lúc này Yến Diệu quát lên.  

 

Tần Ninh liếc qua Yến Vinh.  

 

Xích Vũ Thiên Phong Điêu rơi xuống bả vai hắn.  

 

Vân Sương Nhi, Tiên Nhân phu nhân cũng đi theo Tần Ninh vào trong đình viện.  

 

Bọn họ đẩy cửa vào.  

 

Trong đình viện, bên trong một lồng giam.  

 

Lúc này mấy người Dương Thanh Vân, Thạch Cảm Đương, Hiên Viên Lương Tùng đều bị nhốt ở bên trong lồng sắt, vô cùng yếu ớt.  

 

Thạch Cảm Đương hơi mở hai mắt ra nhìn về phía mấy người.  

 

"Sư phụ..."  

 

Thạch Cảm Đương lẩm bẩm nói.  

 

Tần Ninh cầm chặt lồng sắt kia, bàn tay nổi gân xanh, lồng sắt liền hơi biến hình.  

 

Tần Ninh bước chân ra, cúi người xuống nhìn Dương Thanh Vân đang hôn mê, nhẹ nhàng nâng tay trái hắn ta lên.  

 

Cổ tay của hắn ta trống rỗng, máu tươi đã ngừng chảy, thế nhưng vết máu lại vô cùng kinh khủng.  

 

Giờ phút này trái tim Tần Ninh cứ như bị nắm chặt lại, hắn nhẹ nhàng phất tay qua mái tóc rũ rượi của Dương Thanh Vân, vuốt thẳng.  

 

"Thanh Vân..."  

 

Một tiếng nghẹn ngào vang lên.  

 

Thạch Cảm Đương ở một bên nhìn về phía Tần Ninh, lẩm bẩm nói: "Sư phụ... con... cũng bị thương rất nặng..."  

 

Cửu Anh cũng ỉu xìu nói: "Ta cũng thế ta cũng thế..."  

 

 

chapter content