Phong Thần Châu

Chương 4420: Thật sự là vị cao nhân kia!  




 Lão ta chỉ thuận miệng hỏi một chút, nhưng không ngờ là lão ta chỉ vừa mới mở miệng, Tần Ninh còn chưa nói cái gì thì Xích Vũ đại nhận đã truyền âm cho lão ta.  

 

Tần Ninh là ai?  

 

“Chủ nhân của ta!”  

 

Bốn chữ đơn giản nhưng khiến cho trái tim của Tề Phi Vân như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, bay lên chín tầng mây!  

 

Đây là do Xích Vũ đại nhân trả lời!  

 

Đơn giản, trực tiếp.  

 

Nhưng Tề Phi Vân có cảm giác muốn chết.  

 

Thực sự là một trong hai tình huống mà lão ta dự đoán đã xảy ra.  

 

Tần Ninh!  

 

Chính là người năm đó đã giao Xích Vũ Thiên Phong Điêu cho Tề gia, bảo vệ Tề gia suốt mấy vạn năm qua!  

 

Phán đoán của Xích Vũ đại nhân sao có thể sai được?  

 

Giờ phút này, trong lòng Tề Phi Vân không yên.  

 

Nhưng mà ngay sau đó, một tiếng truyền âm khác lại rơi vào trong tai.  

 

“Đứng lên đi, thân phận của ta cứ ghi nhớ trong lòng là được, không cần phải công khai ra bên ngoài!”  

 

Âm thanh của Tần Ninh từ từ vang lên.  

 

 

 

Lúc này, Tề Phi Vân run rẩy đứng dậy, nhưng bước chân không ổn định, lảo đảo như sắp ngã xuống đất, nếu như không có Tề Hạo nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy phụ thân mình, chỉ sợ vị Thánh Vương Tề Phi Vân này sẽ thực sự ngã xuống.  

 

Chỉ là, khi nâng phụ thân mình dậy, thân thể của thánh chủ Tề Hạo cũng cứng đờ.  

 

Cơ thể Tề Phi Vân giống như là vừa mới chui ra từ hồ băng dưới lòng đất, cả người lạnh băng, hơn nữa, cánh tay còn run rẩy…  

 

Một vị Thánh Vương!  

 

Rốt cuộc là tại sao lại như vậy!  

 

Tại sao lại run rẩy đến mức này?  

 

Lúc này, thánh chủ Tề Hạo nhìn về phía Tần Ninh, rốt cuộc là tại sao lại thế này?  

 

“Tề Phi Vân…”  

 

“Có có có!”  

 

Nghe được âm thanh của Tần Ninh, thân hình Tề Phi Vân vừa mới đứng dậy đã bịch một tiếng, tiếp tục quỳ xuống.  

 

Sắc mặt Tề Hạo trở nên khó coi, nhưng mà nhìn thấy phụ thân mình quỳ, ông ta cũng chậm rãi quỳ xuống.  

 

Phía sau, hai người Tề Hành và Tề Hoàn cũng đồng thời quỳ xuống.  

 

Tuy rằng không biết vì sao lại quỳ, nhưng mà…cứ quỳ xuống chắc sẽ không sai.  

 

“Tiếp theo, ta sẽ để cho bọn Giản Bác, Tấn Triết đưa cho ngươi mấy bức tranh, ngươi giúp ta tìm vài người”.  

 

“Dịch Xuyên, Đường Minh, Y Linh Chỉ, Hạo Thiên…”  

 

Tần Ninh thản nhiên nói: “Mấy người này hẳn là đều có cảnh giới Thánh Vương, có khả năng sẽ không tìm được dễ dàng như vậy, ngươi chú ý một chút, thử xem có thể tìm được hay không, ta sẽ để cho Phong Vô Cực phối hợp với ngươi…”  

 

“Vâng vâng vâng, lão phu nhất định sẽ dùng toàn lực để tìm kiếm”.  

 

Tần Ninh gật gật đầu, hắn nhìn về phía Tề Phi Vân, bất đắc dĩ nói: “Quỳ làm cái gì, đứng lên đi”.  

 

“Vâng vâng vâng…”  

 

Tề Phi Vân chậm rãi đứng dậy, chỉ là so với vừa rồi lại càng thêm khó khăn.  

 

Lúc này, Tần Ninh giống như là chợt nghĩ đến cái gì đó, hắn tiếp tục nói: “Nếu ta nhớ không nhầm, trong Tề gia các ngươi, tổ trạch hẳn là vẫn còn đúng không? Cái giếng bên trong tổ trạch kia…”  

 

Lời này vừa nói ra, Tề Phi Vân lại bịch một tiếng, quỳ xuống.  

 

Thánh chủ Tề Hạo, thái tử Tề Hành, hoàng tử Tề Hoàn cũng đồng thời quỳ theo.  

 

 

chapter content