Trái phải hai bên là bức tượng Thiên Thanh Thạch và Minh Uyên bỗng chốc xông lên chém giết.
Một hơi thở u ám tỏa ra.
Hơi thở u ám đó, nhìn kỹ thì chỉ là những ngón tay thô kệch và mảnh, nhưng khi Lộc Phong nhìn thấy luồng hơi thở kia thì chết lặng.
“Tần Ninh, ngươi dám giết ta thì Xích Vân Tông sẽ không bỏ qua cho ngươi”.
“Người của Thánh Đan các ta còn giết, Xích Vân Tông là cái thá gì?”
Phụp…
Lúc này, hai luồng hơi thở tạo hóa đã xuyên thẳng qua cơ thể của Lộc Phong.
Máu tươi bắn ra, Lộc Phong mất mạng.
Cảnh giới Thiên Võ 7 biến, bị giết chết trong 1 giây.
Đây là thủ đoạn gì?
Hơi thở tạo hóa là cái gì? Mà có thể khiến một vô địch cảnh giới Thiên Võ kinh sợ tới mức này?
Lúc này, mọi người đều sững sờ.
Chuyện xảy ra hôm nay đã đi ngược lại hiểu biết của tất cả mọi người.
“Cảnh Khoát, chết đi!”
Tần Ninh gầm lên, một hơi thở tạo hóa phóng ra.
Lúc này, Cảnh Khoát đã nhìn thấy kết cục chết chóc của mình.
Lão ta vô cùng hối hận, nhưng không còn tác dụng gì.
Nếu không phải ham muốn mối liên hôn với thượng quốc Đại Minh, không ngấp nghé lãnh thổ của các đế quốc lớn thì nói không chừng, Cảnh Thượng đã tới Xích Vân Tông, thượng quốc Cảnh Thiên cũng không phải đi tới ngày hôm nay.
Hôm nay, tất cả cường giả cảnh giới Thiên Võ của thượng quốc Cảnh Thiên đã chết, thượng quốc Cảnh Thiên xong đời.