Sắc mặt thập hoàng tử đã sớm trở nên trắng bệch.
Hắn ta muốn chạy nhưng lúc này, hai chân như bị chôn xuống đầm lầy, căn bản không thể nào chạy thoát được.
“Ngươi…Ngươi đừng làm bậy…”
Thập hoàng tử run rẩy nói: “Huynh trưởng của ta là thất hoàng tử Tề Nhạc, ngươi dám giết ta? Ngươi chắc chắn sẽ phải chết, toàn bộ thánh quốc Đại Tề đều biết, thất ca quan tâm ta đến mức nào”.
“Cho dù là thái tử hay tam hoàng tử cũng không dám ra tay với ta, uy hiếp thất ca ta!”
Nghe được những lời này, Tần Ninh nở nụ cười.
“Thật sao?”
Tần Ninh cười nhạt nói: “Bọn họ không dám, nhưng ta dám!”
“Nhưng mà ngươi cũng đã nhắc nhở ta một chuyện, cứ giết chết ngươi như vậy thì thật đáng tiếc”.
Giờ phút này, thập hoàng tử chỉ cảm thấy cả người lạnh toát.
Tần Ninh cũng nhìn về phía Tề Tư Tư nói: “Ác ma cuối cùng này giao cho cô, đừng giết chết, giữ lại một hơi thở là được”.
“Ta mong rằng cô có thể hiểu được, ta làm như vậy là hy vọng cô có thể bộc phát ra những uất ức trong lòng, Tề Bác còn cần cô chăm sóc…”
Tề Tư Tư gật đầu.
Cô ấy nhìn về phía Tần Ninh, do dự nói: “Cảm ơn ngươi, Tần Ninh”.
Lời này, là xuất phát từ tận đáy lòng.
Gặp phải chuyện này là bởi vì cuộc tranh đấu quyền lợi trong thánh quốc Đại Tề.
Vốn dĩ, việc này không liên quan gì đến Tần Ninh.
Nhưng hắn lại nhúng tay vào, chỉ vì muốn giúp đỡ hai tỷ đệ bọn họ.
Chính vì vậy mà không tiếc đắc tội với thập hoàng tử, đắc tội với thất hoàng tử, thậm chí còn có thể gặp phải đương kim thánh chủ.
Tần Ninh nghe vậy thì nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Tề Tư Tư.
Ánh mắt Tần Ninh nhìn về phía Tề Bác đang ở bên trong Nguyên Hoàng cung, hắn khẽ nói: “Vẫn còn tốt, ngươii còn sống…”
Lời này vừa nói ra, nước mắt Tề Tư Tư rơi như mưa.
Lúc này, Tần Ninh cũng thở dài một tiếng.
Đúng vậy, vẫn còn tốt, người còn sống!
Mất đi ký ức cũng là một sự giải thoát.
Nếu như năm đó, khi ở thượng quốc Đại Minh, hắn có thể ở lại nơi đó, dõi theo Tần Hâm Hâm.
Có lẽ bây giờ, Tần Hâm Hẫm đã ở bên Minh Thanh Thanh, tại đại lục Vạn Thiên sinh con dưỡng cái, cả đời bình an…
Nếu như…
Đáng tiếc không có nếu như.
Khi kiếp thứ mười của hắn mở ra, điều đầu tiên mà hắn nhìn thấy chính là Hâm Hâm vừa nhát gan lại vừa trọng tình trọng nghĩa.
Khi đó, hắn vừa mới khôi phục ký ức về chín đời chín kiếp, có lẽ, khi ấy, Tần Hâm Hâm chỉ đơn giản là muốn làm một người tự do, vui vẻ.
Nhưng mà…
Giờ phút này, Tần Ninh khẽ nhắm lại hai mắt, chắp hai tay sau lưng.
Chuyện của Tề Bác cũng tương tự chuyện của Tần Hâm Hâm năm đó.
Gợi lên sự tự trách trong đáy lòng hắn.
Cho nên việc này, hắn phải nhúng tay, hơn nữa, còn phải nhúng tay đến cùng.
Ầm…