Tề Ngọc Phong đứng bên ở cạnh, hắn ta nói một cách lạnh nhạt: “Muội muội của ta đã chết rồi!”
“Tề Ngọc Phong!”
Nghe thấy hắn ta nói như vậy, Tề Diệp đáp lại một cách lạnh lùng: “Ta hy vọng ngươi hiểu được rằng tiềm lực của Tề Diệp ta là vô hạn”.
“Muội muội của ngươi đã chết rồi? Ngươi vẫn còn đang day dứt chuyện muội muội của ngươi còn sống hay đã chết sao?”
“Còn nữa, trước khi chết, muội muội của ngươi có thể làm cho ta thỏa mãn, vậy là quá đủ rồi!”
“Ngươi…”, vào giờ phút này, sắc mặt của Tề Ngọc Phong phát lạnh.
Cùng lúc đó, trên lầu, tiếng bước chân vang lên.
Thập hoàng tử Tề Hạo Vũ trái ôm phải ấp, đi vào trong phòng, cười nói: “Một người phụ nữ mà thôi, chết thì cũng đã chết rồi!”
Lúc này, Tề Ngọc Phong khom lưng hành lễ với thập hoàng tử.
Hoàng tử vốn đã có thân phận tôn quý.
Huống chi vị thập hoàng tử này còn là đệ đệ ruột thịt của thất hoàng tử, thất hoàng tử xem hắn ta như là mạng sống của mình.
Lúc bấy giờ, thập hoàng tử nhìn về phía bốn người bọn họ, hắn ta cười nói: “Về sau, các ngươi đi theo thất ca của ta, chẳng phải là muốn gì được nấy hay sao?”
“Chỉ có điều thả Tề Tư Tư đi làm cho ta cảm thấy hơi tiếc nuối!”
Thập hoàng tử nói xong liền đẩy hai thiếu nữ đang ngồi bên cạnh hắn ta ra, liếm môi rồi cười mà nói rằng: “Thật là khiến người ta phải nhớ thương mà!”
Lúc này, Tề Diệp chắp tay nói với hắn ta: “Thập hoàng tử điện hạ, nếu người vẫn còn nhớ thương Tề Tư Tư thì hãy đợi đến khi Tề Khánh chết, chúng ta tiến vào Khánh Vương quận trước, vậy thì Tề Tư Tư…Ta nghĩ là cô ta sẽ không tự sát đâu, đến lúc đó, thập hoàng tử cứ thoải mái mà thưởng thức…”
Nghe thấy vậy, thập hoàng tử cười ha hả, vỗ vai Tề Diệp, hắn ta cười to bảo: "Tề Diệp à, ba huynh đệ nhà các ngươi đúng thật là không phải con người, không hề có một chút nhân tính nào cả, nhưng mà… ta thích, ha ha ha…”
Đúng vào lúc này, từng tiếng nổ vang trời phát ra.
Trên không trung, Tề Khánh đang chiến đấu với hai người, cuộc chiến đang dần tiến tới hồi gay cấn.
Hai vị Thiên Thánh bát phẩm đánh nhau là đủ biết được thứ sức mạnh đó khủng khiếp đến mức nào.
Phần lớn võ giả ở xung quanh đều không dám tiến lại gần bọn họ.
Giờ phút này, sắc mặt của Tề Khánh càng ngày càng tái nhợt.
Hôm nay, ông ta biết rằng bản thân chắc hẳn là phải bỏ mạng ở đây rồi.
Nhưng mà dù có phải chịu chết đi chăng nữa thì ông ta cũng phải kéo được Tề Hồn đi lót xác cho mình!
Tề Khánh phun ra một ngụm máu tươi, lúc này, hơi thở tăng vọt trong cơ thể, ông ta vung đao chém xuống, lưỡi đao lan ra cả nghìn trượng, trực tiếp chém thẳng về phía Tề Hồn.
Ầm…
Tề Hồn nhanh chóng rút lui.
“Tề Hồn, xem ra mấy năm gần đây, ngươi chỉ lo bày mưu tính kế, không hề chú trọng đến việc tu hành, ngay cả ta mà ngươi cũng không đánh lại nữa rồi”.
Lúc này, Tề Khánh nói một cách lạnh lùng.
“Phải không?”
Nghe thấy vậy, Tề Hồn tỏ vẻ cười nhạo, ông ta nói: “Cho dù có bị trọng thương đi chăng nữa thì ngươi cũng là Thiên Thánh bát phẩm, việc gì ta phải đi liều chết với ngươi chứ?”
“Tất nhiên là… có người có thể giết được ngươi rồi!”
Phốc!
Máu tươi chảy dài.