Phong Thần Châu

Chương 4342: "Rốt cuộc ngươi là ai?"  




 

Ba người Tề Phương Vũ, Tề Hồi Minh, Tề Diệp nhìn Tề Tư Tư và Tề Bác quỳ trong từ đường, cũng mỉm cười quay người rời đi.  

 

Giờ phút này Tần Ninh đứng ở bên ngoài cửa chính từ đường nhìn xem tất cả, hắn hơi nhíu mày.  

 

"Tần công tử, chúng ta vẫn nên đi về trước đi...", lúc này một hộ vệ mới dám lên tiếng.  

 

Vừa rồi hình như vương gia quá tức giận nên mới không để ý đến bọn họ, nếu không nhìn thấy ba người bọn họ đứng ở chỗ này, chỉ sợ lại lên cơn giận dữ, hai hộ vệ bọn họ đều phải chết.  

 

"Các ngươi đi trước đi!"  

 

Tần Ninh vừa dứt lời, bóng người đã lóe lên rồi biến mất không thấy gì nữa.  

 

Hai tên hộ vệ lập tức sững sờ, bối rối nhìn xung quanh rồi vội vàng đi tìm.  

 

Mà giờ phút này, Tần Ninh lại đi về hướng Tề Khánh rời đi, đến bên ngoài một phủ đệ.  

 

Xung quanh phủ đệ có những khí tức Thiên Thánh mạnh mẽ như ẩn như hiện.  

 

Chỉ là dường như Tần Ninh hoàn toàn không để ý đến những thứ này, hắn lặng lẽ tiến vào trong đình viện.  

 

Bên trong căn phòng, Tề Khánh ngồi ngay ngắn ở trên giường, lúc này ông ta vừa nuốt một viên đan dược, sắc mặt trắng bệch.  

 

Cửa phòng mở ra kẽo kẹt một tiếng.  

 

"Không phải ta đã nói ai cũng không được quấy rầy ta sao?"  

 

Tề Khánh quát khẽ một tiếng.  

 

"Ai cũng không được quấy rầy? Ta sợ ngươi sẽ chết ở chỗ này!"  

 

Một giọng nói lạnh nhạt đột nhiên vang lên.  

 

Nhìn kỹ lại, đó chính là Tần Ninh mặc một bộ áo trắng đứng trước của phòng, ánh trăng trong sáng chiếu lên trên người Tần Ninh khiến thanh niên trông có vẻ thần bí hơn.  

 

"Ngươi là người nào?"  

 

Giờ phút này sắc mặt Tề Khánh lạnh lẽo, buồn phiền nói: "Cảnh giới Địa Thánh thất phách, ngươi là người Tề Bác dẫn về?"  

 

"Không sai, Tần Ninh!"  

 

Tần Ninh lạnh nhạt nói, đi vào trong phòng ngồi xuống.  

 

"Tề Bác nói dẫn về một vị cao nhân, chính là ngươi sao? Ta không nhìn ra cao nhân gì cả, chỉ là... vô cùng to gan!"  

 

Nghe thấy lời này, Tần Ninh khẽ mỉm cười nói: "Chỉ là ta nhìn ra một vài thứ nên mới đặc biệt đến xem mà thôi".  

 

Tần Ninh nói thẳng: "Tề Bác đến biên giới Thanh Châu và Tề Châu, ta cho rằng hắn ta có liên quan đến Ma tộc, cho nên mới bắt hắn ta lại, đến bây giờ mới thả hắn ta về".  

 

"Hơn nữa mấy hộ vệ Thiên Thánh bên cạnh Tề Bác đều do ta giết chết".  

 

"Lần này ta tới cũng là để nhờ ngươi nói chuyện với Diệp Quân Uy, giúp ta tìm một người ở Diệp Vương quận".  

 

Tần Ninh không e dè nói thẳng ra ý đồ mình đến.  

 

"Bản vương cũng không rảnh rỗi giúp ngươi đi tìm người!"  

 

"Đúng là ngươi không rảnh!", Tần Ninh cười nói: "Dù sao ngươi sắp chết..."  

 

Nghe thấy lời này, bóng người Tề Khánh chuyển động trong nháy mắt, ông ta đi đến trước người Tần Ninh, chìa một tay ra bóp cổ hắn, trầm giọng nói: "Ngươi có biết ngươi đang nói cái gì không?"  

 

"Đương nhiên là biết!", Tần Ninh thản nhiên nói: "Lực hồn phách trong cơ thể ngươi tán loạn, chắc là muốn đột phá nhưng không thành công, lại dùng đan dược gì đó khiến ba hồn bảy phách trong cơ thể đều bị hao tổn, không còn sống lâu nữa".  

 

Nghe thấy lời này, vương gia Tề Khánh mới hơi buông lỏng tay ra.  

 

"Lại để Tề Diệp và Tề Uyển Nhi thành hôn!"  

 

"Để Tề Tư Tư gả cho thập hoàng tử gì kia?"  

Nghe thấy lời này, Tề Khánh thở dài, lẩm bẩm nói: "Ngươi là một người ngoài thì biết cái gì?"