Phong Thần Châu

Chương 4336: “Cô thích Tề Ngọc Phong!”  




 

“Tam ca không phải là người tốt, sao đại ca cũng không phải là thứ tốt lành gì rồi?”  

 

“Đệ ấy à, đệ quá ngây thơ rồi”, Tề Tư hừ một tiếng nói: “Tên khốn Tề Phương Vũ này là người của Thất hoàng tử, tỷ cũng không biết tại sao lại thành ra thế này, thập hoàng tử thích tỷ, năn nỉ thất hoàng tử cho hắn ta được cưới tỷ, cũng đã cầu hôn tới cửa vương phủ chúng ta rồi, phụ vương vẫn luôn một mực từ chối”.  

 

“Nhưng không biết Tề Phương Vũ nói gì đó, phụ vương lại đột nhiên do dự, tức chết tỷ”.  

 

Giờ phút này, vẻ mặt Tề Tư Tư đầy phẫn nộ.  

 

Tề Bác sửng sốt, lẩm bẩm nói: “Đệ chỉ mới rời đi mấy tháng, tại sao…người phụ nữ của đệ cũng bị cướp đi, tỷ tỷ còn bị bắt lập gia đình, sao lại thế này!”  

 

“Tên ngốc!”  

 

Tề Tư Tư mắng: “Tốt xấu gì thì đệ cũng đã trở về rồi, cứ tập trung xử lý chuyện của mình đi, chuyện của tỷ, không cần đệ lo lắng”.  

 

Bốn người Tần Ninh, Giản Bác, Tấn Triết, Nhan Như Hoạ dù sao cũng là người ngoài, không tiện nói gì.  

 

Chỉ là Nhan Như Hoạ lại rầu rĩ nói: “Thật phức tạp, nghe tới nghe lui, một đống họ Tề, ngươi kết hôn với ta rồi lại ta kết hôn với ngươi…”  

 

“Đã thân như vậy rồi, còn kết hôn làm gì?”  

 

Lời này vừa nói ra, Tần Ninh lấy tay đỡ trán, vẻ mặt bất đắc dĩ.  

 

Thánh quốc Đại Tề, tốt xấu gì cũng chiếm cứ một châu, dân số ít nhất cũng hơn nghìn vạn.  

 

Thánh quốc Đại Tề thống trị Tề Châu đã mười vạn năm, gia tộc họ Tề đã sớm phân tán, trải qua biết bao nhiêu đời, giữa người với người ở đây cho dù có chung họ Tề nhưng quan hệ huyết thống đã sớm phai nhạt.  

 

 

 

Nghe được những lời này, Tề Tư Tư cũng không tức giận, cô ấy mỉm cười nói: “Bên trong hoàng thất Đại Tề đã có hơn vạn người mang họ Tề, càng đừng nói đến ở trong vùng đất Tề Châu”.  

 

“Tề Hồn thúc thúc là một trong thập đại vương gia có quan hệ thân thiết với phụ thân ta nhưng mà cũng không phải là cùng một tông, giữa các thế hệ sau, tất nhiên là cũng không có quan hệ huyết thống gì”.  

 

Nhan Như Hoạ gật gật đầu.  

 

“Vậy thì cô gả cho thập hoàng tử gì gì đó cũng tốt mà!”, Nhan Như Hoạ cười nói: “Tốt xấu gì cũng là một hoàng tử, chắc chắn sau này sẽ có địa vị không thấp đâu”.  

 

“Còn lâu ta mới gả cho Tề Hạo Vũ!”  

 

Tề Tư Tư tức giận nói: “Ta biết người này, hắn ta vô cùng háo sắc, hơn nữa còn có một vài ham mê không tốt, thái độ làm người cũng cực kỳ lạnh lùng”.  

 

“So sánh với Tề Ngọc Phong đại ca, hắn ta chính là tên tiểu nhân vô liêm sỉ”.  

 

Tề Hạo Vũ, hẳn là thập hoàng tử.  

 

Tề Ngọc Phong, là ai?  

 

Giờ phút này, Nhan Như Hoạ ôm đầu, bất đắc dĩ nói: “Đổi tới đổi lui, tất cả đều là họ Tề, ta bắt đầu không nhận ra được người mà các ngươi nói đến là ai”.  

 

Tề Bác nhiệt tình giải thích: “Cha ta là Tề Khánh vương gia, có bốn người con, người thanh niên vừa rồi là Tề Phương Vũ, đại ca của ta”.  

 

“Còn có nhị ca của ta là Tề Hồi Minh và tam ca Tề Diệp”.  

 

“Nhà của chúng ta, tính cả tỷ của ta nữa là có năm người con”.  

 

“Mà Tề Ngọc Phong chính là con trai của Tề Hồn thúc thúc, con trai duy nhất!”, Tề Bác cười nói: “Từ nhỏ đến lớn, chúng ta vẫn luôn chơi đùa cùng nhau, cho nên vô cùng thân quen”.  

 

“Tề Hồn thúc thúc có một người con gái, tên là Tề Uyển Nhi, vốn dĩ tâm đầu ý hợp với ta, hai người chúng ta đã sớm định ra chuyện kết hôn”.  

 

Nghe được những lời này, Nhan Như Hoạ gật gật đầu.  

 

Tề Khánh vương gia có bốn nam một nữ là Tề Phương Vũ, Tề Hồi Minh, Tề Diệp, Tề Bác và Tề Tư Tư.  

 

Tề Hồn vương gia có một nam một nữ là Tề Ngọc Phong và Tề Uyển Nhi.  

 

Nhan Như Hoạ nhìn về phía Tề Tư Tư nói: “Cô thích Tề Ngọc Phong!”  

 

 

 

chapter content