Không còn!
Chỉ còn xương trắng đầy đất.
Giờ phút này, hai chân sau của Phệ Thiên Giảo ngồi xếp bằng, hai chân trước chống xuống đất, ngẩng đầu nhìn trời.
Ra vẻ việc này không liên quan gì tới ta.
Lúc này, cho dù Tần Ninh có tính tình tốt đến mấy cũng không nhịn được mà tái mét mặt mày.
“Năm đó, ta đi khắp Hạ Tam Thiên, tìm tinh thạch Huyền Thiết mười vạn năm làm ổ cho ngươi, để cho mùa hè ngươi ở trong đó cũng cảm thấy mát mẻ”.
“Còn tìm cả thánh thạch Hoả Lăng ba mươi vạn năm để cho mùa đông cung chó của ngươi cũng ấm áp dạt dào, quanh năm khô ráo, không bị ẩm ướt…”
“Vì để ngươi ngủ ngon giấc, ta còn tìm cả một gốc Ngưng Hương Thần Mộc Thụ trăm vạn năm, tỏa ra hương thơm mát, trồng ở trong cung chó của ngươi…”
“Vì để cho Ngưng Hương Thần Mộc Thụ dưới hoàn cảnh không thấy được mặt trời mà vẫn phát triển, ta lại phải tìm chim Xích Liên về, thả nó ở trên cây, phân của chim Xích Liên còn có thể bổ sung dinh dưỡng cho Ngưng Hương Thần Mộc Thụ…”
“Những thứ này chỉ là một phần trong đó, ta còn…Ta còn…”
Lúc này, Tần Ninh muốn hộc máu.
Để tạo ra một cái cung chó này, hắn đã hao phí thời gian trăm năm.
Kết quả là bây giờ…chỉ còn một đống hỗn độn trên mặt đất.
Lỗ tai Phệ Thiên Giảo cụp xuống, run rẩy nói: “Chuyện này cũng không thể trách ta, một con chó như ta ở trong này rất nhàm chán!”
“Tinh thạch Huyền Thiết và thánh thạch Hoả Lăng, đều bị ta cắn…”
“Chim Xích Liên kia thì líu ríu cả ngày, còn sinh ra một nhóc chim non, ta cũng ăn luôn…Hương vị chẳng ra sao cả…”
“Sau đó, Ngưng Hương Thần Mộc Thụ kia bị héo rũ, ta nghĩ nên dời nó ra ngoài để phơi nắng, kết quả là phơi nắng xong nó cũng chết queo, nhưng mà ta đã chôn nó rồi…”
Nghe đến đây, Tần Ninh không biết nên khóc hay nên cười.
Cái tên này!
Hài hước quá nhỉ?
Phóng tầm mắt ra cả Hạ Tam Thiên, cho dù là một vị Thánh Đế gặp được những món đồ này cũng sẽ bất chấp tất cả mà chiếm lấy nó.
Thế mà tên khốn này lại lấy ra chơi…
“Hơn nữa…”
Phệ Thiên Giảo nói xong lời cuối cùng thì ngồi thẳng người nói: “Ngươi chỉ là đầu bếp của ta, không phải là chủ nhân của ta, ngươi có tư cách gì mà nói ta?”
Nói xong, Phệ Thiên Giảo đứng dậy, lắc lắc mông rời đi.
Chỉ là vừa mới xoay người đi, ánh mắt Phệ Thiên Giảo khẽ run lên.
Ôi trời.
Thật sự là chủ nhân sao?
Nếu không thì tại sao lại quen thuộc cung chó của mình như vậy?
Nói ra một cách rõ ràng mạch lạc!
Nếu như thật sự là chủ nhân của mình, vậy thì mấy ngày qua mình đã bắt chủ nhân nấu cơm cho mình ăn ư?
Phệ Thiên Giảo nghĩ đến đây, cả cơ thể như rơi xuống hố sâu không đáy.
Liệu chủ nhân có ngắt cổ mình xuống luôn không?
Không thể thừa nhận là có quen biết!
Tuyệt đối không thể thừa nhận quen biết!
Nhận rồi sẽ lập tức xong đời.
Đúng!