Phong Thần Châu

Chương 4316: ,317 Tên chó chết này ăn quá nhanh!  




 

Phệ Thiên Giảo lẩm bẩm.  

 

Thật sự rất thơm!   

 

Không phải nằm mơ.  

 

"Ông đây đã chờ chủ nhân gần tám vạn năm, nhớ tay nghề của chủ nhân quá!"  

 

Phệ Thiên Giảo lẩm bẩm.  

 

Nhớ lại năm đó.  

 

Nó là Phệ Thiên Giảo, uy phong lẫm liệt.  

 

Đứng dưới trướng Ngự Thiên Thánh Tôn, có thể nói là vạn thú chi vương.  

 

Mà Ngự Thiên Thánh Tôn mỗi lần đi cùng với nó đều sẽ làm thịt nướng, làm canh thịt băm, làm thịt kho...   

 

Nghĩ đến những hình ảnh kia, Phệ Thiên Giảo chảy nước bọt ròng ròng…  

 

"Chủ nhân, khi nào người mới về đây!"  

 

Phệ Thiên Giảo buồn bã nói.  

 

Là ai đang làm canh thịt, làm thịt nướng, làm thịt kho hả?  

 

Chóp mũi Phệ Thiên Giảo giờ phút này khẽ giật, đi vòng quanh sơn cốc.  

 

Mà bên ngoài sơn cốc.  

 

Ba người Giản Bác, Tấn Triết, Nhan Như Họa thì bắt đầu nốc từng ngụm rượu, ngoạm từng miếng thịt.  

 

Đến cảnh giới Thánh rồi thì không ăn không uống cũng chẳng sao.  

 

Nhưng một là thịt của thánh thú cũng có lợi cho tu hành.  

 

Mà hai là, thịt mà Tần Ninh làm... có hương vị cực kì tươi ngon.  

 

Giờ phút này, Giản Bác gặm một cái chân thịt nướng ngon lành, lẩm bẩm: "Tổ sư thúc, tay nghề của người quá tốt, nhưng mấy món này thật sự có thể dụ Phệ Thiên Giảo sao ạ?"  

 

"Nó là thú cưỡi của tổ sư gia, chỉ sợ tâm trí kiên định như bàn thạch, sẽ không bị người ta mê hoặc đâu!"  

 

"Đúng vậy!"  

 

Tấn Triết uống canh thịt băm, nhồm nhoàm nói: "Nhưng nếu người vẫn muốn làm thì chúng con cũng sẽ không cản đâu ạ. Con chó đó không ăn thì bọn con ăn. Ngon thật đấy, thơm ơi là thơm..."   

 

"Không ngờ tổ sư thúc lại nấu ăn ngon như vậy, nếu biết từ trước thì con đã bảo người nấu mấy món nhắm rượu cho con ăn rồi".  

 

Tần Ninh lại không để ý ba người, vùi đầu nấu cơm.  

 

Một nồi canh thịt lớn, chất thịt tươi ngon, mùi thơm phiêu tán.  

 

Hắn không tin không gọi được con thú ngốc kia ra!   

 

Ở ngoài sơn cốc, ba người đang ăn vô cùng vui sướng.  

 

Mà giờ khắc này, Phệ Thiên Giảo ở bên trong, nước bọt đã chảy đầy đất.  

 

"Mặc kệ đấy!"  

 

Móng vuốt vung lên, hai tấm bia đá của sơn cốc ầm ầm mở ra.  

 

Mùi thịt thơm ngon bay thẳng vào mũi, Phệ Thiên Giảo đỏ ngầu cả hai mắt, bóng dáng lóe lên, đến trước nồi thịt của Tần Ninh, không nói hai lời liếm một cái, cả một nồi nước thịt đã thấy đáy.  

 

"Oa ha ha! Thoải mái quá!"  

 

Phệ Thiên Giảo giờ phút này nhìn Giản Bác, Tấn Triết và Nhan Như Họa, trừng mắt một cái.  

 

Ba người lúc này vội vàng xin lui.  

 

Bọn họ cũng chưa quên bản thân đã bị con súc sinh này nhắc lên rồi ném vòng vòng như thế nào.