Cao nhân Thiên Thánh! Hoàn toàn đè bẹp cường giả Địa Thánh!
Tần Ninh mới chỉ là cảnh giới Địa Thánh tam phách, đối phó với cô ta là Địa Thánh thất phách, đã nhiều lần chống đỡ không nổi rồi. Bây giờ… Còn muốn đối phó với cao nhân Thiên Thánh?
Hay người này… Có chỗ dựa lợi hại nào?
“Ngươi đúng là khiến ta nhìn không ra”.
“Không ra được đâu!”
Tần Ninh cười nói: “Vậy cho nhàn, không đến lúc chết mà biết nhiều quá, lại không cam lòng”.
“Hừ!”
Một tiếng hừ lạnh vang lên.
Nhưng đúng lúc này, Tần Ninh đột nhiên lùi lại.
Một khắc sau, một chiếc đàn xuất hiện trước mặt Tần Ninh.
Chiếc đàn ấy trông cổ xưa ảm đạm, phống như được đặt ở đỉnh một ngọn núi cao, mang thang thương cổ xưa như trải qua mưa gió, trải qua thời gian mài mòn mấy vạn năm.
Vẫn Nhật Cốt Cầm! Từ khi lấy được đàn này, Tần Ninh cực ít sử dụng, mỗi ngày đều mang theo bên cạnh, nhưng chỉ để đó mà thôi.
Nhưng bây giờ, tiếng đàn vang lên.
Trong phút chốc, tất cả mọi người đều hoảng sợ phát hiện ra, chiếc đàn cổ kia nhanh chóng chuyển hoá từ một ông lão tám mươi già nua thành một thanh niên khôi ngô, khí thế dạt dào.
Biến hoá thế này, quá mức thần kỳ, cho dù là mấy người Thạch Cảm Đương, Vân Sương Nhi và sơn chủ Dương Nhất cũng đều sửng sốt.
Hoá mục nát thành thần kỳ! Tần Ninh như là có ma lực.
“Mời người nghe một khúc!”
Tần Ninh khẽ mỉm cười, ngồi xếp bằng giữa không trung, đàn đặt trước người, mười ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve dây đàn.
Nhìn thấy cảnh này, ánh mắt Hiên Viên Thanh Sương trở nên lạnh lẽo.
Dĩ nhiên không khó để nhìn ra vì sao Tần Ninh quăng kiếm để dùng đàn! Đương nhiên là vì giết cô ta! Điều này đủ để nói rõ, đối với đàn, Tần Ninh có kỹ thuật cao hơn! Võ giả âm thuật! Giống như võ giả ngự thú, đều là sự tồn tại hết sức hiếm thấy.
Tu luyện thành võ giả âm thuật, một khúc có thể điên đảo thiên địa.
Nhưng mà đối với võ giả âm thuật, chướng ngại lớn nhất ở chỗ…
Âm thuật bùng nổ, lúc bắt đầu thi triển cần có thời gian.
Đây là điều những võ giả khác không cần.
“Thi triển âm thuật công kích một người cảnh giới Địa Thánh thất phách, ngươi cảm thấy có cơ hội không?”
Nói xong, Hiên Viên Thanh Sương trực tiếp đánh xuống một quyền.
Một tiếng ầm vang lên.
Nhưng mà, giữa lúc Hiên Viên Thanh Sương đánh xuống, những đường vân như sóng nước xuất hiện trước người Tần Ninh, ngăn cản quyền phong ấy.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc! Có chuyện gì xảy ra vậy? Lúc này, xung quanh Tần Ninh xuất hiện từng luồng sáng màu xám, bao phủ lấy cơ thể hắn.
“Ta nói, ngươi phải chết! Thì ngươi phải chết!”
Tần Ninh lạnh nhạt nói, không nhìn ra buồn vui, nhưng lại tạo ra khí thế hết sức mạnh mẽ.
Bất kỳ ai cũng cảm nhận được khí tràng mạnh mẽ ấy.
“Tiễn người một khúc về trời, chúc ngươi thượng lộ bình an”.
Trong chớp mắt.
Tiếng đàn vang lên.
Những võ giả cảnh giới Địa Thánh nhất phách, nhị phách, tam phách, bị mưa kiếm cuốn lấy, dù dùng toàn bộ sức lực để đối kháng, nhưng vẫn bị mưa kiếm xuyên thủng cơ thể, máu tươi bắn ra.
Tần Ninh lại khẽ mỉm cười, tốc độ khua tay thật nhanh. Song hồn Long Phượng ở bên cạnh không ngừng bùng nổ.