Bất luận một vị đệ tử hay một vị trưởng môn nào đó nói sai một câu vào lúc này, cũng có thể trở thành nơi để người ta trút lửa giận.
Không ai ngại bản thân mình sống được quá lâu! Nhưng mà đúng lúc này, bốn phía của sơn cốc bỗng nổi lên tiếng gió vù vù, một giọng nữ thanh thuý vang lên.
“Mấy người các ngươi căng thẳng như vậy làm gì?”
Âm thanh kia mang theo mang theo vài phần hoạt bát, vừa cười vừa nói: “Nếu như Tần Ninh nói bên trong tông môn các ngươi có gian tế của Ma tộc ẩn nấp, vậy thì cứ để cho Tần Ninh đến bắt là được”.
“Nếu như có thể bắt được, thì chứng minh điều này là thật, các ngươi không biết thì thôi, còn nếu như biết mà bao che, bao che cho Ma tộc thì chính là đang tiêu diệt Nhân tộc”.
“Còn nếu Tần Ninh không thu hoạch được gì, nhóm các ngươi cứ việc giết chết Tần Ninh, để Đại Nhật Sơn bồi thường tổn thất cho các ngươi!”
Âm thanh này vừa rơi xuống, ánh mắt mọi người đều tập trung vào giữa không trung.
Chỉ thấy ở nơi đó là một người con gái xinh đẹp, trên người mặc một bộ đồ làm từ vải đay, trên quần áo còn có vài chỗ vá, tóc dài lộn xộn, hơn nữa còn có dáng vẻ say khướt.
Ai vậy?
Giờ phút này, trong lòng mọi người đều có chung một suy nghĩ như vậy.
Một người rất xinh đẹp, nhưng mà quả thực có chút lôi thôi.
Thật sự kỳ lạ.
Cô ta nói xong thì nhấc bầu rượu lên, uống một chén rượu cười nói: “Các vị thấy lời ta nói thế nào?”
Tần Ninh nhìn hành động phóng túng, ngông nghênh của Nhan Như Hoạ, cũng chỉ cười cười.
Người này…nếu như để ý đến cách ăn mặc, nhan sắc cũng đủ để so sánh với Thương Nguyệt Dung, nhưng mà hết lần này đến lần khác lại ăn mặc tuỳ ý, không cần hình tượng của mình luôn.
“Ngươi là cái thá gì?”
Thương Long Chấn hừ một tiếng rồi quát: “Bây giờ chúng ta đang thảo luận chuyện quan trọng, ngươi có tư cách chen miệng vào sao?”
Vừa dứt lời, Thương Long Chấn đã đánh ra một quyền, trong lúc lao ra, một quyền kia giống như hoá thành một con rồng nước, nhắm thẳng về phía Nhan Như Hoạ.
Nhan Như Hoạ bĩu môi, tung ra một chưởng.
Chưởng phong nhìn có vẻ mềm yếu nhưng ẩn chứa sức mạnh mãnh liệt, sát khí đùng đùng.
Cảnh giới Địa Thánh thất phách! Lúc này, mọi người đều sững sờ.
Một vị cường giả cảnh giới Địa Thánh thất phách.
Ầm…Chưởng phong và quyền kình va chạm giữa không trung rồi nổ mạnh.
Nhan Như Hoạ tiếp tục nói: “Ta chẳng là ai cả, chỉ là đơn thuần là một Nhân tộc muốn đối phó với Ma tộc mà thôi”.
“Mấy vạn năm qua, trong vùng đất Thanh Châu của chúng ta, Ma tộc xuất hiện không ít lần, mọi người đều biết chứ?”
“Ma tộc rất đơn giản, rất mộc mạc, bọn họ chỉ có một mục tiêu…Diệt sạch Nhân tộc chúng ta, trở thành người thống trị đất trời”.
“Đã là con người, hẳn là đều nên diệt ma đúng không?”
Từng câu từng chữ khiến cho mọi người ở đây đều gật đầu.
Một vài Thánh Nhân, Địa Thánh biết đến sự tồn tại của Ma tộc.
Nhưng mà số lần nhìn thấy Ma tộc xuất hiện rất ít, dẫn tới chấn động rất nhỏ.
Từ trước đến nay, bọn họ vẫn luôn cho rằng, tứ đại tông môn mới là bá chủ Thanh Châu, Ma tộc không có khả năng cướp đoạt.
Lại nói, ngoại trừ Thanh Châu, bên trong thánh vực Thiên Hồng, số lượng võ giả lên đến trăm triệu, Ma tộc còn có thể nhấc lên sóng gió gì?
“Đạo lý này tất cả mọi người đều hiểu được, Tần Ninh nói có Ma tộc trà trộn vào bên trong tông môn của các ngươi, vậy bọn họ trà trộn vào để làm gì?
Là muốn phá hoại, ví dụ như là khiến cho các tông môn chém giết lẫn nhau, sau đó Ma tộc chờ thời cơ nhảy ra, nắm vững thắng lợi”.
Lời này vừa nói ra, không ít người thay đổi sắc mặt.
Phân tích như vậy…Quả thật là như thế…Nhan Như Hoạ tiếp tục nói: “Tìm gian tế của Ma tộc rất quan trọng mà?
Vậy tại sao ba người các ngươi không cho tìm?
Có ý gì?”
Mọi người đều trầm mặc.
“Hừ!”