Bị thánh thú của mình đánh bị thương…Càng nghĩ càng thấy thú vị, Vân Sương Nhi không nhịn được nở nụ cười.
“Nàng cười ta?”
Tần Ninh ôm Vân Sương Nhi vào lòng, vỗ nhẹ cô ấy một cái, nói: “Nàng còn dám cười ta?
Xem ta trừng phạt nàng thế nào!”
“Không dám không dám…”
Giờ phút này, Nhan Như Hoạ đang tựa vào một tòa tháp cao của Thiên Hạc lâu, cô ta ngắm nhìn bầu trời đêm, trong tay cầm bình rượu, tự rót tự uống.
“Tiểu Bạch Bạch, ngươi nói xem sư phụ của ta đang ở đâu?”
Nhan Như Hoạ lẩm bẩm nói: “Dựa theo tính tình của sư phụ ta, chắc chắn là lại đi ra đi vào những nơi phong hoa tuyết nguyệt, ta cảm giác rất nhanh thôi ta sẽ tìm được người, ngươi nói xem có đúng không?”
Nhan Như Hoạ ôm lấy Huyết Thánh Văn Miêu, nhéo nhéo hai má của nó.
Huyết Thánh Văn Miêu kêu lên một tiếng, tỏ vẻ cực kỳ bất mãn.
“Xí, đừng nhìn ngươi ngày thường vô hại, đáng yêu, khi tức giận lên cũng có thể doạ chết người, cũng may có ta thích ngươi, ngươi còn không vui!”
“Meo…”, Huyết Thánh Văn Miêu lại kháng nghị một tiếng.
Nhan Như Hoạ ngừng uống rượu, cô ta gãi gãi tóc nói: “Thánh thú nói tiếng người không phải là việc khó, ngươi có thể nói chuyện với ta được không?
Mỗi ngày đều meo meo meo, sao lại kiêu ngạo như vậy chứ?”
“Meo…”
“Được rồi được rồi, ta sợ ngươi rồi!”
Nhan Như Hoạ nằm trên mái nhà, lẩm bẩm nói: “Sư tổ cũng thật hậu đậu, còn có thể bị Đại Giao làm bị thương, Đại Giao có tính tình tốt như vậy, ngày thường nhìn thấy chúng ta cũng hoà ái, dễ gần, nhất định là sư tổ bắt nạt người ta, bị người ta đánh cho, đoán chừng lần này thực sự chọc giận Đại Giao rồi”.
“Sư tổ đời thứ nhất rất lo lắng cho sư tổ, cũng ra ngoài tìm”.
“Còn sư tổ đời thứ hai, sư tổ đời thứ ba, sư tổ đời thứ bốn, sư tổ đời thứ năm chỉ đơn giản là nắm bắt thời cơ, chạy ra ngoài chơi”.
“Sư gia thích cờ bạc, sư phụ thích sắc đẹp, ai da, phiền chết đi được, Thánh Thú tông đều là một đám hiếm lạ các loại thú vui, biết vậy năm đó ta đã không nghe theo lời dụ dỗ của sư phụ!”
“Tiểu Bạch Bạch, ngươi nói xem, có phải sư phụ mơ ước sắc đẹp của ta nên mới nhận ta làm đồ đệ không?”
“Oẹ…”, lúc này, Huyết Thánh Văn Miêu đột nhiên nôn ra.
“Ngươi ngươi ngươi…ngươi là một con mèo, không kêu meo meo meo thì thôi đi, ngươi nôn cái gì, ngươi phun ra được cái gì?
Ngươi cũng không uống rượu!”
Trên mái hiên diễn ra một trận gà bay chó sủa.
Mà bên trong Thiên Hạc lâu có rất nhiều võ giả, nhưng không một ai phát hiện ra trên mái nhà có một người một mèo ở đó…
Mấy ngày tiếp theo, bên trong Thiên Hạc lâu, quả thật là trở nên vô cùng náo nhiệt.
Chuyện xảy ra giữa thánh địa Hiên Viên và Đại Nhật Sơn lan truyền đi rất nhanh! Danh tiếng của Tần Ninh cũng theo đó mà nhanh chóng truyền xa.
Dựa vào cảnh giới Thánh Nhân tam hồn, chém chết Hoàn Nhất Chu cảnh giới Địa Thánh tam phách, chuyện này đã đủ để cho người ta cảm thấy kinh ngạc.
Mà bên phía thánh địa Hiên Viên cũng đưa ra yêu cầu trì hoãn so tài một tháng, để cho vết thương của đệ tử thánh địa Hiên Viên khôi phục.
Thiên Hạc lâu cũng không từ chối, thế lực các nơi cũng đồng ý.
Mà trong thời gian một tháng này, Tần Ninh không làm gì cả, mỗi ngày đều vui vẻ hòa thuận bên cạnh Vân Sương Nhi, rèn luyện thực lực cho Thạch Cảm Đương.
Mà đối với thực lực của bản thân, Tần Ninh lại không hề sốt ruột.
Cảnh giới Thánh Nhân, tẩm bổ thánh hồn.
Hiện tại, tam hồn của hắn vẫn luôn được song hồn long phượng nuôi dưỡng, sau đó kéo lên.
Chỉ cần sức mạnh của tam hồn này, hắn đã sớm vượt qua cảnh giới Thánh Nhân bình thường mấy chục lần.
Nhưng mà, Tần Ninh vẫn không lựa chọn ngưng tụ nhất phách.
Nước đầy tự qua! Tần Ninh theo đuổi đạo lý này.
Nhưng mà hiện tại, Tần Ninh đại khái đã cảm giác được, nước này…đã muốn đầy rồi…