Phong Thần Châu

Chương 4122: Người kia đúng là chưởng quỹ của tửu lâu.  




 

Tần Ninh cười khinh miệt, trọng kiếm trong tay trực tiếp chém ra.  

 

Trọng kiếm Vạn Quân! Chỉ một chữ, trọng! Chỉ cần uy lực của kiếm này rơi xuống, cơ thể Thánh Nhân cũng bị đập nát bét!  

 

 

 

Cho dù là cảnh giới Địa Thánh, thân thể cường đại hơn Thánh Nhân gấp mấy lần nhưng một kiếm này chém xuống cũng phải thương tổn đến máu thịt.  

 

Đây là một nhát nhẹ nhàng của trọng kiếm.  

 

Nếu như trọng kiếm thực sự chém xuống, cho dù là cảnh giới Địa Thánh cũng khó mà ngăn cản được.  

 

Ít nhất là dưới cảnh giới Địa Thánh tứ phách thì khó có thể ngăn chặn.  

 

Thiên chi kiêu tử trong Thanh Long Bảng, Tần Ninh thực sự không để vào trong mắt, hắn chỉ xem bọn họ như những đứa trẻ con mà thôi.  

 

Cho nên, hắn mới để cho Thạch Cảm Đương và Diệp Viên Viên ra tay, xem như là luyện tập.  

 

Trước mắt, nếu như đối thủ không đạt đến cảnh giới Địa Thánh tứ phách, thì không thể khiến cho hắn nổi lên dục vọng chiến đấu.  

 

Giờ phút này, Bảo Vân Kính lạnh lùng nhìn về phía người đối diện.  

 

Kiếm trong tay Tần Ninh vô cùng bá đạo! Lúc này, ánh mắt Bảo Vân Kính mang theo vài phần lạnh lùng.  

 

Ầm…Hắn ta từng bước bước lên phía trước, từng luồng sức mạnh trong cơ thể phóng thích ra bên ngoài.  

 

Bảo Vân Kính đánh ra một quyền, bên trong nắm đấm kia bộc phát ra khí tràng càng thêm cường đại, khiến cho mọi người xung quanh sợ hãi.  

 

Lúc này, ánh mắt Tần Ninh trở nên lạnh lùng.  

 

“Chém!”  

 

Một lời vừa dứt, trọng kiếm Vạn Quân bỗng nhiên chém ra.  

 

Bảo Vân Kính có thể nhìn thấy trọng kiếm đang chém thẳng về phía đầu mình.  

 

Nhưng giờ phút này, Bảo Vân Kính hoảng sợ phát hiện ra, bị bao phủ dưới khí tràng của Tần Ninh, bản thân hắn ta có thể nhìn thấy trọng kiếm kia đang chém về phía đầu mình nhưng lại không thể nào né tránh.  

 

Đúng vậy, không thể trốn thoát! Dường như cho dù bản thân có né tránh về hướng nào thì cũng sẽ bị một nhát kiếm này cắt ngang đầu.  

 

Ầm…Đúng lúc này, một âm thanh nứt vỡ trầm thấp vang lên.  

 

Trọng kiếm bị một cỗ sức mạnh làm cho lệch khỏi quỹ đạo.  

 

Chỉ là ngay khi trọng kiếm hoàn toàn bị lệch, Tần Ninh mạnh mẽ tung ra một chưởng, đánh thẳng vào thân kiếm, khiến cho trọng kiếm trực tiếp chém mạnh xuống.  

 

Phụt một tiếng, máu tươi chảy ra.  

 

Giờ phút này, sắc mặt Bảo Vân Kính trở nên trắng bệch.  

 

Một cánh tay đã bị chặt đứt! Mà lúc này Tần Ninh cũng thu kiếm lại.  

 

Chỉ thấy một bóng người xuất hiện phía sau Bảo Vân Kính.  

 

Người tới mặc chiếc áo dài, mái tóc dài được buộc cao, sắc mặt bình tĩnh, trên khuôn mặt tuấn tú không nhiễm chút bụi bặm nào, làm cho người ta có cảm giác giống như một đệ tử thế gia, thoát tục, phóng khoáng.  

 

Lúc này, Khâu Tử Kiêu nhìn thấy người thanh niên vừa xuất hiện cũng hơi rùng mình.  

 

Tần Ninh nhìn thấy một màn như vậy cũng đại khái đoán được người này là ai! Trong những thiên kiêu của vùng đất Thanh Châu này, người có thể khiến cho biểu cảm của Khâu Tử Kiêu xuất hiện biến hoá, chỉ sợ cũng chỉ có người thứ nhất trong Thanh Long Bảng, thiên kiêu của thánh địa Hiên Viên, Hiên Viên Anh!  

 

“Anh sư huynh!”  

 

Nhìn thấy người vừa tới, khuôn mặt tái nhợt của Bảo Vân Kính lộ ra dáng vẻ tức giận.  

 

“Ta đã biết rồi!”  

 

Lúc này, Hiên Viên Anh túm lấy một người.  

 

Người kia đúng là chưởng quỹ của tửu lâu.  

 

“Hoàn Nhất Chu, Thời Kim Ca, hai người các ngươi đùa giỡn đệ tử Vân Sương Nhi của Đại Nhật Sơn, Vân Sương Nhi và Tần Ninh lại là bạn lữ tu hành của nhau, việc này là do đệ tử của thánh địa Hiên Viên chúng ta làm sai!”  

 

Hiên Viên Anh trực tiếp mở miệng, khiến cho vẻ mặt của Bảo Vân Kính tràn đầy kinh ngạc.  

 

“Anh sư huynh…”  

 

“Nhưng mà!”  

 

Giờ phút này, Hiên Viên Anh cũng thay đổi giọng điệu nói: “Đệ tử thánh địa Hiên Viên chúng ta làm sai thì cũng phải do thánh địa Hiên Viên chúng ta dạy dỗ, Tần Ninh, ngươi thân là đệ tử của Đại Nhật Sơn, lại tuỳ ý giết hại đệ tử của thánh địa Hiên Viên, món nợ này, thánh địa Hiên Viên chúng ta sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy”.  

 

“Ngươi đi theo ta!”