Tần Ninh hừ một tiếng, nói: “Đợi ta gặp thằng nhãi đó, nhất định sẽ đánh một trận rồi nói sau”.
Vân Sương Nhi không nhịn được che miệng cười khẽ.
Nghe thật thú vị.
Cô ấy thật mong đợi, không biết rốt cuộc mấy tên đồ đệ tiếp theo của Tần Ninh có tính khí thế nào.
Tần Ninh đi phía trước, Vân Sương Nhi đỡ Nhan Như Ngọc, ba người một đường, đi vào nội thành.
Nhưng đang đi, Tần Ninh đột nhiên dừng lại.
“Đều đi một đường, nên đi ra rồi chứ?”
Tần Ninh cười nói.
Hắn vừa dứt lời, trên đường xuất hiện bốn người.
Hoàn Nhất Chu! Thời Kim Ca!
“Nữ nhân bổn công tử nhìn trúng, muốn có được không khó khăn đến thế. Nhưng mà tiểu tử ngươi lại quá mức không nể mặt, cục tức này…. Quả thực khó mà nuốt trôi được…”, Hoàn Nhất Chu đứng chắp tay, khẽ cười nói: “Tiểu tử, cho ngươi thêm một cơ hội, ngoan ngoãn để lại nữ nhân bên cạnh cho ta thoải mái một đêm, nếu không hôm nay… Bổn công tử khiến ngươi mở to mắt xem nữ nhân của ngươi thần phục trước ta thế nào!”
“Lại là các ngươi!”
Vân Sương Nhi cũng tức giận.
Đám người này y như gián, đuổi cũng không đi.
“Nơi này là thành Thiên Hạc, địa bàn của Thiên Hạc lâu, các ngươi là đệ tử của thánh địa Hiên Viên, làm như vậy không tốt lắm, đúng không?”
Tần Ninh lạnh nhạt nói.
“Không tốt lắm?
“Giết người, hủy thi diệt tích, có cái gì không tốt?”
Nghe đến đây, Tần Ninh lắc đầu.
“Vốn dĩ tiểu đồ tôn tôn tôn này của ta cũng đã tha cho các ngươi rồi, ta cũng không muốn giết người, nhưng bây giờ, không giết không được!”
Ly Hủ hừ một tiếng, bước ra: “Chỉ là Thánh Nhân nhỏ mà giọng không nhỏ nha”.
Một tiếng hừ lạnh vang lên.
Lý Hủ ầm ầm đánh ra một quyền.
Vân Sương Nhi vừa định buông Nhan Như Ngọc ra để đánh, Tần Ninh lại đưa tay, lạnh nhạt nói: “Để ta hoạt động gân cốt chút”.
Vân Sương Nhi lui về sau một bước, đỡ Nhan Như Ngọc, không nói gì thêm nữa.
Tên Ly Hủ kia đánh tới.
Gã bước ra một bước, nháy mắt đi tới trước người Tần Ninh, bàn tay trực tiếp chụp lấy hắn.
Gã đang ở cảnh giới Địa Thánh nhất phách, bắt lấy tên Thánh Nhân tam hồn Tần Ninh nho nhỏ này, còn không dễ dàng sao?
Ánh mắt Ly Hủ trở nên lạnh lẽo.
Nhưng đúng lúc này, sắc mặt Ly Hủ lại đột nhiên thay đổi.
Chỉ thấy Tần Ninh cũng vươn tay ra.
Tốc độ nhìn thì chậm, nhưng thực chất rất nhanh.
Trong lúc bất ngờ, cơ thể Tần Ninh tránh thoát khỏi bàn tay gã, lại trở tay, trực tiếp nắm lấy tay.
“Cút!”
Một tiếng quát khẽ vang lên, Tần Ninh nói xong, bàn tay lập tức túm lấy cánh tay Ly Hủ.
Một tiếng “rắc” vang lên.
Xương cánh tay của Ly Hủ lập tức vỡ vụn, cả cánh tay buông thõng xuống, mềm yếu không có sức.
Tần Ninh lạnh lùng hừ một tiếng: “Lo này lo kia, lo cho mạng ngươi rồi hẵng tính!”
Nói xong, Tần Ninh nhấc tay, một cánh tay khác của Ly Hủ bị nâng lên, trong nháy mắt, một luồng sức mạnh rót vào, tiếng xương vỡ răng rắc lại lần nữa vang lên.
Sắc mặt Ly Hủ trở nên trắng bệch, miệng kêu thảm thiết, tiếng kêu vang lên trong bầu trời đêm.
Sắc mặt Hoàn Nhất Chu và Thời Kim Ca cũng thay đổi.
Sắc mặt hai người đó đều lạnh lẽo.
Thời Kim Ca và Hoàn Nhất Chu, một trước một sau đi ra.
“Đã nhìn lầm rồi!”